Rất nhanh, tin tức Thịnh Tuyết trở về đã lan truyền khắp toàn bộ thôn Đại Du, Thịnh Đức Trung nghe được tin tức lập tức dẫn theo con thứ hai chạy về nhà.
Đợi bọn họ đi khỏi, đàn ông giả trẻ trong thôn đang làm việc hai đầu bờ ruộng mới bắt đầu nói đùa với đại đội trưởng Cao Thành Bắc:
“Đội trưởng, cô vợ nhỏ của cậu từ thành phố
về rồi đấy, cậu không đi gặp người ta à?”
“Đúng vậy, nếu không đi bây giờ, biết đâu ngày nào đó người ta lại cùng người thành phố
chạy mất đấy…”
Nhớ năm đó, biết bao thanh niên trẻ tuổi ôm lòng bất mãn vì Thịnh Tuyết đính ước từ nhỏ
với Cao Thành Bắc, nhưng bọn họ không dám trêu chọc vào tên sát thần này, chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi như bây giờ cho sướиɠ
miệng mà thôi.
“Mọi người chê hôm nay ít việc quá à?” Người đàn ông Cao Thành Bắc được nhắc đến kia lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt ấy lạnh đến mức có thể đông chết người khác, mãi cho đến khi đám người kia không dám nói đùa với anh nữa, anh mới cúi đầu yên lặng tiếp tục làm việc.
Khi Thịnh Đức Trung và con trai thứ hai Thịnh Trạch Vũ về đến nhà, sắc mặt đã đen sắp bằng mực nước rồi.
Thấy chồng mình về sớm như vậy, Trang Tiểu Phương lập tức đoán được nguyên nhân, sợ
Thịnh Tuyết bị đánh, bà ấy vội vàng túm chặt tay chồng mình cảnh cáo: “Thích dạy dỗ thế
nào thì dạy, nhưng không được đánh người.”
“Đều tại bà nuông chiều cả đấy!” Thịnh Đức Trung sợ nhất là mẹ, thứ nhì là vợ. Vợ đã lên tiếng, ông ta thật sự không dám đánh người, chẳng qua mồm mép vẫn phải cứng rắn một chút.
“Thịnh Tuyết, mày lăn ra đây cho tao!”
Lúc này, Thịnh Tuyết với năng lực thích ứng siêu mạnh đang ngồi trên giường đất đọc sách tư tưởng, đột nhiên bị tiếng thét với âm lượng cực cao này đánh thức, thiếu chút nữa cả người cả sách đều lăn xuống đất.
Năm nay Thịnh Đức Trung đã hơn bốn mươi tuổi, thể trạng cao lớn cường tráng, là đàn ông Đông Bắc điển hình, nếu không phải người thân quen với ông ấy, có lẽ sẽ bị vẻ bề ngoài của ông ấy lừa gạt.
Ví dụ như Thịnh Tuyết vừa xuyên tới đây, nhìn thấy một người đàn ông vẻ ngoài giống thổ phỉ
như vậy, cô lập tức cảnh giác đứng dậy lui về
phía sau hai bước, cuối cùng dán sát vào bức tường sau lưng, không thể lui được nữa.
Trong lòng cô thầm nghĩ, mặc kệ người kia là ai, nếu ông ta muốn gây bất lợi với mình, cô nhất định sẽ vung nắm đấm lên, đánh ông ta răng rơi đầy đất.
“Mày còn biết đường quay về cơ à? Thể diện nhà chúng ta bị mày ném hết rồi…” Thịnh Đức Trung mắng một lúc, thế mà lại rớt cả nước
mắt: “Mày không biết mỗi tối mẹ mày ngủ đều nói mớ, gọi tên mày mãi đâu.”
“…” Tục ngữ nói, đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng tuôn rơi. Tuy rằng Thịnh Tuyến có thể hiểu được tình thương của cha mẹ đối với đứa con xa nhà lâu ngày mới trở về, nhưng người cha cảm tính dễ khóc như vậy vẫn là lần đầu tiên cô trông thấy.”
“Cha, con sai rồi.” Thịnh Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, thái độ nhận lỗi tốt đẹp.
Không cần đoán cũng biết, người này chắc hẳn chính là trụ cột của nhà họ Thịnh, là Thịnh Đức Trung cha của “Thịnh Tuyết”, trong nguyên tác vì đắc tội với người khác nên bị hại chết.
Vốn dĩ Thịnh Đức Trung đang định răn dạy cô thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, không hề ngang bướng như
trước kia, ngược lại không biết nên tiếp tục dạy dỗ cô thế nào.
Liễu Đông Chi ở bên cạnh xem một lúc lâu, thấy con trai tắt lửa nhanh như vậy, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn ông ấy một
cái: “Chỉ như vậy đã dạy dỗ xong rồi? Nếu không phải vì con nhóc chết tiệt vong ân phụ
nghĩa này, nhà chúng ta sẽ trở nên xa cách với nhà thôn trưởng như vậy sao?”
“Mẹ, Tiểu Tuyết còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không phải con bé đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi sao?” Đứng trước mặt mẹ ruột nhà mình, Thịnh Đức Trung là nhát gan hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo khí thế, bước chân nhẹ nhàng như khi ở bên ngoài.
“Haiz… Hai vợ chồng chúng mày cứ chiều nó đi, đợi ngày nào đó nó mang họa về nhà cho chúng mày gánh nợ.”
Liễu Đông Chi dùng sức gõ cái tẩu hút thuốc trong tay vào thành giường, lười tiếp tục để ý đến thằng con trai ngu ngốc sợ vợ này.
Nguy cơ được giải trừ, cuối cùng Thịnh Tuyết cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơn.
Xuyên tới niên đại như vậy, việc đầu tiên phải học chính là co được giãn được.
Chỉ cần có thể sống sót, thể diện gì đó đều đứng qua một bên.
Nhà họ Thịnh không tính là đông dân cư lắm, ngoài con cả nhà họ Thịnh, nam chính trong nguyên tác Thịnh Liệt Phong đang tham gia quân ngũ ở nơi khác, chỉ còn lại năm người.
Bởi vì Thịnh Tuyết bình an trở về, Trang Tiểu Phương cố ý nấu thêm hai củ khoai tây, ngoài bà ấy ra, mỗi người đều được chia thêm nửa củ, bên trên phủ một lớp tương do nhà mình tự
làm, hương vị càng ngon hơn.
“Mẹ, cái này mẹ ăn đi.” Thịnh Tuyết thật sự
xấu hổ không muốn ăn mảnh, cô bẻ một nửa nhét vào tay Trang Tiểu Phương.
“Mẹ không ăn, con mau ăn đi…” Hành động này của cô, khiến Trang Tiểu Phương cảm động không chịu nổi, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuyết hiếu thảo như vậy.
Trước kia nhà họ Thịnh vô cùng nghèo khổ, điều kiện gia đình kém cỏi nhất thôn, mãi cho đến khi Thịnh Liệt Phong tham gia quân ngũ, điều kiện gia đình mới khá hơn một chút.
Nhưng mà trong mắt Thịnh Tuyết, căn nhà đất chỉ có bốn bức tường này, trời mưa không sụp xuống đúng là kỳ tích thật, nơi này quá nghèo, so với vùng núi xa xôi đời sau còn nghèo hơn.
Cô khăng khăng bỏ miếng khoai tây nhỏ kia vào trong bát Trang Tiểu Phương, người mẹ
này thật sự quá gầy, nhìn sắc mặt là biết không đủ dinh dưỡng rồi.
Tuy rằng đồ ăn chỉ có canh rau dại với khoai tây, cộng thêm nửa miếng bánh nướng lớn bằng ngô, bánh ngô còn thô ráp hơi cứa vào cổ
họng, Thịnh Tuyết vẫn cứ chậm rãi, ưu nhã ăn cơm, nhìn qua giống như tiểu thư khuê các đoan trang vậy.
Thay đổi này người nhà họ Thịnh đều xem trong mắt, nhưng chỉ cho rằng một năm qua chắc hẳn đứa nhỏ này quen nhìn người thành phố, mới có thay đổi lớn như vậy.
“Rốt cuộc một năm qua con đã đi đâu vậy?”
Thịnh Đức Trung trưng ra dáng vẻ của người làm cha, quyết định hỏi cho rõ ràng.
“Con vào trong thành phố tìm việc làm.” Thịnh Tuyết quen lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, hiện tại cun cút buông đũa xuống trả lời câu hỏi của ông ấy. Cô mới ăn một miếng khoai tây nhỏ đã cảm thấy no bụng rồi.
“Em gái, em ăn xong rồi à?” Thịnh Trạch Vũ
ngẩng đầu, thấy cô còn thừa nhiều đồ ăn như
vậy, anh ta không nhịn được khẽ liếʍ môi một cái.
“Ừ.” Thịnh Tuyết dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía anh ta, đơn giản là vì trong sách Thịnh Trạch Vũ xảy ra chuyện bị liệt hai chân, cuối cùng rơi vào kết cục cô đơn cả đời.
“Em lãng phí thật đấy, đưa đây cho anh, để anh ăn giúp em.” Thấy cô thật sự không ăn nữa, Thịnh Trạch Vũ lập tức cười ha ha, với tay qua lấy bát canh và nửa miếng bánh bột ngô của cô, bắt đầu cắn từng miếng.
Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ, Thịnh Trạch Vũ đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa mỗi ngày còn phải làm công việc dùng đến nhiều thể lực như vậy, chút đồ ăn mỗi bữa căn bản không đủ cho anh ta nhét kẽ răng.
“Ra ngoài một năm, tiền mày kiếm được đâu?”
Liễu Đông Chi dùng ánh mắt sắc bén nhìn về
phía Thịnh Tuyết: “Kiếm được tiền phải nộp cho gia đình.”
Một năm qua, người nhà họ Thịnh luôn lo lắng đứa trẻ ngày thường bộp chộp này sẽ gặp phải bất trắc khi ở bên ngoài một mình, bây giờ xem ra, đúng là được nước trong thành phố nuôi dưỡng có khác, làn da Thịnh Tuyết vừa trắng vừa mịn màng, khuôn mặt kia giống như có thể
véo ra nước vậy.
“Đây là tiền con kiếm được.” Thịnh Tuyết móc từ trong túi ra một sấp tiền lẻ đưa cho Trang Tiểu Phương.
Số tiền này cô mang theo trên người trước khi xuyên tới đây. Nói đến việc này, thì phải cảm ơn ban tổ chức tiệc tối, vì để mọi người hoài niệm lại cảm giác niên đại nên buộc mọi người phải đổi tiền và phiếu của thời đại này, vì thế
cô vơ vét được không ít tiền và phiếu gạo của thập niên 60 – 70, trong túi cô vẫn còn vài đồng tiền lớn nữa, nhưng cô không dám lấy ra.
Buổi chiều, cô đã lén lút kiểm tra số tiền cũ
này, may nắm đều có thể dùng được.
Nhà họ Thịnh vẫn luôn do bà Thịnh đứng ra làm chủ, thấy cô đưa tiền cho Trang Tiểu Phương, Liễu Đông Chi vô cùng bất mãn: “Mẹ
Liệt Phong, cô đếm xem có bao nhiêu?”
“Sao con lại kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Trang Tiểu Phương đếm số tiền lẻ trên bản, vậy mà có tận năm mươi đồng cộng với mười cân phiếu gạo. Trong nhà ngoài thằng Cả ra, những người khác quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Con ở trong thành phố làm bảo mẫu cho gia đình quan chức cấp cao.” Đây là lý do Thịnh Tuyết phải tốn sô số tế bào não mới nghĩ ra được, nói dối có thiện ý vẫn luôn là sở trường của cô.
Cô không hiểu lắm về giá trị tiền tệ ở thời đại này, vì thế chỉ lấy ra một chút đưa cho Trang Tiểu Phương, trong tay cô vẫn còn một trăm năm mươi đồng và một đống phiếu gạo nữa chưa lấy ra.
Nếu biết trước mình sẽ xuyên không, cô nhất định sẽ vơ vét càng nhiều tiền hơn, mang theo trên người.
Nhìn thấy số tiền này, trên khuôn mặt âm trầm của Liễu Đông Chi cuối cùng cũng có một tia ý cười. Bà ấy cầm lấy số tiền trên bàn, đi vào trong phòng phía đông của mình. Khi tới cửa phòng, đột nhiên bà ấy quay người lại, nói:
“Con mèo mày mang về kia, mau ném đi, nhà ta không có lương thực dư thừa để nuôi sống nó.”
“Đúng thế, con nhìn con mèo béo kia xem, phải tốn bao nhiêu lương thực chứ.” Trang Tiểu Phương cũng không vừa mắt với con mèo béo này: “Hơn nữa mắt của nó còn là màu xanh lục, vẻ ngoài quá kỳ quái.”
“…” Mười con mèo vàng chín con béo, Tiểu Thần Tài nhà cô béo như vậy đáng yêu biết bao, sao sau khi tới nơi này lại không được yêu thích thế nhỉ?
“Mẹ đừng thấy nó béo mà lầm tưởng, nó ăn ít lắm. Nó vẫn luôn sống nương tựa với con, mẹ
cho con tiếp tục nuôi nó đi mà!”
Thịnh Tuyết trưng ra dáng vẻ đáng thương, nước mắt đong đầy như sắp khóc, cuối cùng đã khiến Trang Tiểu Phương sinh lòng trắc ẩn:
“Được rồi, nuôi đi, nhưng ngày thường đừng để bà nội con trông thấy.”
“Cảm ơn mẹ!”
Đột nhiên cô cảm thấy có một người mẹ miệng dao găm tâm đậu hủ như vậy thật ra rất không tồi.
“Thịnh Tuyết” trước kia là người vô cùng tranh đua, dù nhà họ Thịnh nghèo như vậy, nhưng cô ấy vẫn có một căn phòng nhỏ của riêng mình.
Bây giờ Thịnh Tuyết đúng là rất muốn cảm ơn cô ấy tử tế, cô thật sự không quen nếu phải ngủ
cùng với người khác trong một căn phòng.
Vì thế cuối cùng Thịnh Tuyết có được một giấc ngủ bình an thỏa mãn, vượt qua đêm đầu tiên xuyên đến niên đại này…
Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã bị Trang Tiểu Phương lay tỉnh: “Mau chỉnh trang lại
một chút, chúng ta phải tới nhà họ Cao xin lỗi rồi.”
“Hả?” Đôi mắt đẹp của Thịnh Tuyết mở ra, nhưng vẫn còn buồn ngủ.
“Mau lên, đừng lề mề nữa!”
Trang Tiểu Phương dùng sức vỗ mạnh một cái vào mông cô, lần này hoàn toàn vỗ Thịnh Tuyết tỉnh ngủ.
Tiểu Thần Tài cũng bị hành động đột ngột này của bà ấy dọa, nó sợ tới mức cong người dựng thẳng lông lên.
Bên ngoài trời vẫn còn đen nhánh, Thịnh Tuyết thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của bà ấy:
“Bây giờ mới mấy giờ? Ai lại sang nhà người khác sớm như vậy?”
“Lát nữa mọi người đều phải ra đồng bắt đầu làm việc, bây giờ đi mới đúng lúc.”
“Vậy để tối đi cũng được mà…”
Thịnh Tuyết vẫn không tán đồng.
“Muốn đi buổi tối? Con muốn qua đó ăn chực cơm nhà người ta à?”
“…”
Thịnh Đức Trung đã chờ trong sân từ lâu, ba người ăn mặc chỉnh tề nhờ vào ánh trăng mờ
nhạt đi tới nhà họ Cao đầu thôn.
Ở trong thôn này, nhà họ Cao chính là tồn tại đức cao vọng trọng, đơn giản là vì ông nội của Cao Thành Bắc từng là chiến sĩ cách mạng, cha anh ấy là thôn trưởng trong thôn, còn Cao Thành Bắc thì chính là đội trưởng đội sản xuất.
Người nhà họ Cao không ngờ mới sáng sớm bọn họ đã đến nhà xin lỗi như vậy. Vốn dĩ cả
nhà đang ngồi quây quần ăn cơm sáng, thấy bọn họ lập tức buông đôi đũa trong tay xuống, ra đón tiếp.
“Ui, chúng tôi tới không đúng lúc rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi.” Trang Tiểu Phương ngượng ngùng cười nói.
“Lại đây ngồi xuống, mọi người cùng ăn luôn.”
Quách Thu Anh mẹ của Cao Thành Bắc mỉm cười, kéo chiếc ghế dài ra bảo bọn họ ngồi xuống. Khi nhìn thấy Thịnh Tuyết, nụ cười trên mặt bà ta chợt cứng lại, nhưng chỉ một giây sau đã khen cô: “Tôi đã nghe nói Tiểu Tuyết về nhà từ lâu rồi, đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng xinh đẹp.”
Thịnh Tuyết ngồi trên ghế dài, nở nụ cười xinh đẹp với bà ta: “Cháu chào thím.”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông với thân hình cao lớn bước vào phòng khách mờ tối, cơ bắp rất rắn chắc mê người, đầu cắt tóc ngắn dựng đứng, hình như vẫn còn vài giọt nước trong suốt đọng trên mặt.
Ngũ quan cương nghị sâu sắc nhìn qua có vẻ
rất lạnh lùng, nếu bỏ qua tạo hình lôi thôi từ
chiếc áo ba lỗ rách ngực phối với quần đùi ra, thì đúng là loại hình mà Thịnh Tuyết yêu thích!
Hormone giống đực của người đàn ông này đúng là bạo lều thật!
Tướng mạo kia còn đẹp trai hơn so với lốp xe dự phòng số một hai ba bốn năm của cô. Từng đường nét đều hoàn hảo như chiếu theo khiếu thẩm mỹ của cô để vẽ ra!