Cao Tranh Hỉ biết được nơi Thịnh Tuyết làm việc từ chỗ Quách Thu Anh, định qua gặp con nhóc kia một lần. 

Quan hệ giữa hai người không tính là tốt, nhưng vì nhất định phải gả cho Thịnh Liệt Phong nên cô ta muốn lôi kéo Thịnh Tuyết. 

Nghĩ đến chuyện Thịnh Tuyết và Cao Thành Bắc có hôn ước từ nhỏ, biết đâu lại sắp trở 

thành chị dâu mình rồi, sau đó là người vai trên ép cô ta một đầu, Cao Tranh Hỉ lại buồn bực. 

Mùa này ở nông thôn là mùa bắp đang trưởng thành, muốn tìm được một người trong ruộng bắp cũng không phải chuyện dễ dàng. Cao Tranh Hỉ tìm một lát mới trông thấy một cô gái nhỏ đang đội mũ che kín mặt ngồi giữa ruộng, không nhìn rõ diện mạo, dáng vẻ như đang phân cao thấp với đám cỏ dại trong tay, chắc là thanh niên trí thức từ thành phố tới. 

Cao Tranh Hỉ bước qua đó, định hỏi thăm một chút: “Đồng chí, cô có biết Thịnh Tuyết đang ở 

đâu không?” 

Nghe thấy có người gọi tên mình, Thịnh Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, là gương mặt xa lạ cô chưa bao giờ nhìn thấy trong thôn, vì thế cô bắt đầu cảnh giác: “Có việc gì?” 

“Thịnh Tuyết?” Cao Tranh Hỉ nhìn cô gái với làn da trắng nõn mịn màng như mỡ dê trước mắt, không thể tin nổi kinh hô thành tiếng. 

Là người trong thôn, quen biết cô, vẻ ngoài không tệ lắm, còn là người mình chưa gặp bao giờ, Thịnh Tuyết đã đoán được đối phương là ai rồi. Nếu cô đoán không sai, chắc hẳn người này chính là Cao Tranh Hỉ - Nữ chính trong nguyên tác. 

“Tìm tôi có việc gì?” Thịnh Tuyết đứng dậy, yên lặng quan sát đối phương. 

“Cô là Thịnh Tuyết thật à?” Cao Tranh Hỉ vẫn đang đắm chìm trong khϊếp sợ, đơn giản là vì người trước mắt chênh lệch quá lớn so với Thịnh Tuyết trong ấn tượng của cô ta. 

Tuy rằng diện mạo tương tự, nhưng dù là khí chất hay là cách ăn nói đều không giống nhau. 

Thịnh Tuyết hiện tại thật sự quá xinh đẹp, giống như tiên nữ không dính khói lửa phàm trần vậy, đẹp đến mức không giống người thường. 

Thịnh Tuyết từng đọc qua nguyên tác, có thể 

đoán ra được quan hệ giữa hai người chắc hẳn không tốt lắm, vì để đối phương không nhìn ra manh mối, cô cố tình hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Tôi không phải Thịnh Tuyết còn có thể là ai? Sao mới hơn một năm không gặp cô đã mắc chứng bệnh hay quên rồi thế?” 

Câu nói này của Thịnh Tuyết khiến nghi kỵ

trong lòng Cao Tranh Hỉ lập tức biến mất một nửa, chỉ cho rằng sau khi ra ngoài một năm Thịnh Tuyết đã thay đổi: “Cô mới mắc bệnh hay quên.” 

“Rốt cuộc cô có việc gì không? Tôi còn phải nhổ cỏ đây!” Thịnh Tuyết giả vờ sắp mất kiên nhẫn, thật ra trong lòng đang bồn chồn, không biết vị nữ chính này có nhìn ra được điểm nào khác thường không. 

Dù sao trước khi nữ chính trọng sinh ở đời trước, Thịnh Tuyết chưa từng quay về thôn, đời này thay đổi lớn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ 

nghĩ nhiều. 

“Cô trở nên chăm chỉ từ bao giờ thế?” Cao Tranh Hỉ không nhịn được trào phúng một câu. 

Trước kia đều là cô ta ra đồng làm việc, Thịnh Tuyết đứng bên cạnh châm chọc mỉa mai, bây giờ hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau, điều này khiến Cao Tranh Hỉ vô cùng sảng khoái. 

“Lao động là vinh quang, tôi lao động tôi tự 

hào!” Thịnh Tuyết ưỡn ngực, trên mặt đầy ý cười, Hừ! Muốn làm cô giận sao? Không có cửa đâu. 

“Chậc!” Cao Tranh Hỉ nhất thời nghèo từ 

không biết nên phản bác từ đâu, cuối cùng chỉ 

có thể hung hăng trừng mắt lườm Thịnh Tuyết một cái: “Tôi phải về nhà ăn cơm đây, cô chậm rãi ở đây làm việc đi!” 

Hai chữ “Làm việc” bị cô ta nghiến răng nghiến lợi phun ra, nói xong lập tức quay người chạy mất. 

“…” Thịnh Tuyết không ngờ sức chiến đấu của nữ chính trọng sinh lại yếu như vậy, vốn dĩ cô còn đang định nói thêm hai câu… 

Nhìn có vẻ như Cao Tranh Hỉ này không nhận ra được điều gì, nếu không sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng cô từ khi xuyên qua tới nay mới có thể buông xuống. 

Nhổ cỏ xong, cô lại như thường ngày về nhà rót hai chai nước, lấy vài chiếc bánh nướng áp chảo, đưa qua cho hai cha con Thịnh Đức Trung. 

Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng bức, không ăn ngon một chút đúng là không thể 

chịu đựng được công việc đào lạch nước nặng nề kia. Đáng tiếc cái nhà này thật sự quá nghèo, hai miếng bánh nướng hành đã xem như thức ăn không tệ rồi. 

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Thịnh Tuyết đi đưa nước Thịnh Đức Trung đều bảo cô mang một bát nước sang cho Cao Thành Bắc. Ban đầu, Cao Thành Bắc còn có chút mất tự nhiên, nhưng số lần tăng nhiều anh cũng vui vẻ tiếp nhận ý tốt này. 

Nhà anh chỉ có vài người, ngày thường căn bản không có ai rảnh rỗi đưa nước cho anh. Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, chút nước mang theo từ sáng sớm, chưa tới giữa trưa đã uống hết sạch rồi.

“Này, nước của anh.” Đối với thái độ không nóng không lạnh của anh, Thịnh Tuyết vẫn đang do dự không biết có nên bắt lấy người đàn ông này hay không. 

“Cảm ơn.” Khi Cao Thành Bắc nhận lấy bát nước, ngón tay không cẩn thận khẽ chạm vào đầu ngón tay cô, ngay lập tức như có một luồng điện từ ngón tay nõn nà kia truyền qua tay anh, len lỏi đi khắp cơ thể vốn dĩ chưa kịp đề phòng, chạy thẳng tới trái tim, khiến trái tim anh khẽ run lên một cái. 

Anh vô thức lảng tránh ánh mắt sáng ngời của cô, ngửa đầu lên uống nước. Khi Cao Thành Bắc ngửa đầu lên, đột nhiên Thịnh Tuyết phát hiện ra hôm nay trên cổ anh có mang theo một mặt trang sức màu đen, hoa văn bên trên giống hệt với hoa văn trên hạt châu cô có được. 

“Mặt dây chuyền trên cổ anh rất đặc biệt, có thể hỏi một chút anh mua ở đâu không?” Thịnh Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền, thật ra trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn. 

“Có từ nhỏ rồi.” Cao Thành Bắc nhìn theo ánh mắt cô, xem mặt dây chuyền trước ngực mình. 

Hình như từ khi anh có ký ức, mặt dây chuyền này đã treo trên cổ anh rồi. 

“Từ lâu như vậy rồi à…” Thịnh Tuyết không biết Tiểu Thần Tài lấy đâu là hạt châu kia, nhưng chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn là biết hạt châu đó cùng với chiếc vòng cổ này của Cao Thành Bắc là một thể, bởi vì giữa mặt trang sức kia có một lỗ hổng, kích cỡ vừa khít với hạt châu cô có. 

“Ừ.” Thẳng nam Cao Thành Bắc không để ý tới ánh mắt cô vẫn luôn đảo quanh mặt trang sức trên cổ mình, cha anh đã từng nói, mặt trang sức này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với anh, không bao giờ được đánh mất, hoặc đem tặng cho người khác. 

“Anh mau uống nước đi, tôi còn phải về nhà nấu cơm.” Thịnh Tuyết cười rất tinh ranh, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước kia nhiều. 

Để không khiến người đàn ông này nghi ngờ

mình có ý đồ xấu, thái độ của cô vẫn không mấy thân thiện như ngày thường. 

Trước đó cô còn đang suy xét xem có nên trêu chọc anh hay không, bây giờ nhìn thấy mặt dây chuyền kia rồi, Cao Thành Bắc bắt buộc phải trở thành người trong tay cô. Như vậy, dù là gả 

vào hào môn, hay muốn nghiên cứu tác dụng của hạt châu kia, không phải tất cả đều dễ như 

trở bàn tay sao? 

Đợi đến khi nghiên cứu rõ ràng, biết đâu còn có thể cải thiện bàn tay vàng gà mờ kia của cô, cô còn gì đáng để do dự nữa?

Thịnh Tuyết mơ rất đẹp, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn. 

Cao Thành Bắc nhìn vào đôi mắt đẹp như 

mang theo móc câu của cô, không biết vì sao cô lại cười giống hồ ly, nhưng anh biết mình không thể tiếp tục nhìn vào mắt cô nữa, nếu xem tiếp trái tim anh sẽ không chịu nổi. 

Anh nhanh chóng ngửa đầu uống cạn bát nước trong tay, uống xong đưa bát lại cho cô: “Cảm ơn.” 

“Đừng khách sáo như vậy, ngày nào cũng nói cảm ơn anh không thấy mệt sao?” Thịnh Tuyết hơi nâng cằm lên, nhoẻn miệng cười với Cao Thành Bắc, cô biết mình cười ở góc độ nào nhìn đẹp nhất, tự nhiên nhất. 

Hừ! Cô không tin bản thân lượn lờ trước mắt anh mỗi ngày, người đàn ông này vẫn có thể 

giữ vững trái tim không rung động. 

Hai người ôm tâm sự khác nhau, người ngoài nhìn vào đều nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân nhỏ đang trong giai đoạn thẹn thùng mập mờ. 

Sau khi đám thanh niên thôn bên cạnh biết hai người có hôn ước từ nhỏ, đã dập tắt ý đồ xấu với Thịnh Tuyết rồi. Cao Thành Bắc nhà người ta chẳng những điều kiện gia đình tốt, bản thân còn là đội trưởng đội sản xuất, bọn họ biết lấy gì ra để so với người ta, không dập tắt ý đồ xấu cũng không được. 

Ngày nào cũng đi đào lạch nước, qua vài ngày đám đàn ông già trẻ vốn dĩ khỏe mạnh như trâu đều héo như cà tím phơi sương, tinh thần phấn chấn chuyển sang ỉu xìu mệt mỏi. 

Thấy Cao Thành Bắc mệt như vậy, Quách Thu Anh vô cùng đau lòng. Đúng lúc hôm nay Cao Tranh Hỉ cũng về nhà, bà ta cố ý đi mua hai cân thịt heo về nấu vài món ăn bồi bổ cho hai người, còn làm cả sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà. 

Không phải tết nhất lễ lạc, rất ít gia đình nỡ bỏ 

tiền ra làm sủi cảo. Cao Tranh Hỉ vừa gói sủi cảo vừa bực mình nói: “Con được nghỉ có mấy ngày, về nhà lại bắt con làm việc.”

“Con gái nhà ai chẳng như vậy? Con không nhìn xem có ai không làm việc từ bé không?” 

Quách Thu Anh không hiểu nổi con gái mình không vui điểm nào. 

Nói ra thì nhà họ Cao bọn họ còn là gia đình số 

một số hai thôn Đại Du đó, bao nhiều người hâm mộ còn hâm mộ không được đâu! 

“Thịnh Tuyết có phải làm việc đâu!” Nhìn ra được mẹ mình không vui, Cao Tranh Hỉ vẫn không nhịn được nói thầm. 

Thịnh Tuyết bây giờ thật sự quá xnh đẹp, điều này khiến cô ta sinh ra cảm giác nguy cơ, cô ta không hề muốn người phụ nữ kia trở thành chị 

dâu mình một chút nào. 

Nếu Thịnh Tuyết gả cho anh trai cô ta, thì hai nhà có thể đồng ý chuyện thân càng thêm thân sao? Cô ta không dám mạo hiểm, chỉ có thể 

không ngừng châm ngòi trước mặt Quách Thu Anh. 

“Tiểu Tuyết yếu ớt từ nhỏ, con so với con bé làm gì?” Quách Thu Anh cán da sủi cảo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con gái một cái. 

Tuy rằng bà ta không muốn Thịnh Tuyết trở 

thành con dâu nhà mình, nhưng dù gì năm đó cô cũng được nuôi ở nhà họ Cao vài năm, ít nhiều vẫn có tình cảm. 

Nhớ trước kia khi Thịnh Tuyết mới tới nhà bà ta, cô gầy đến mức chỉ có da bọc xương, dáng vẻ vô cùng đáng thương, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng. 

Cao Tranh Hỉ nghẹn lời, không lên tiếng nữa.

Với tính cách này của mẹ mình, khả năng sau này sẽ bị con dâu đè đầu cưỡi cổ mất, là Thịnh Tuyết lại càng… 

Buổi tối, khi đồ ăn đều bê lên bàn rồi, Cao Hồng Quân lấy ra chai rượu mình cất giấu từ 

lâu, định uống vài chén với Cao Thành Bắc.

Người Đông Bắc đều thích ăn cơm trên giường đất, bọn họ bày một chiếc bàn trên giường, bốn người ngồi khoanh chân xung quanh. Quách Thu Anh rót rượu cho hai người, còn gắp sủi cảo trong nồi liên tục bỏ vào bát Cao Thành Bắc. 

“Thành Bắc, con ăn nhiều một chút, ngày nào cũng đào lạch nước, dọn đất đá, đều là việc mệt mỏi tốn sức.”

“Cảm ơn mẹ, cứ để con tự gắp là được rồi, mẹ 

cũng ăn cơm đi.” 

Cao Tranh Hỉ ngồi bên cạnh rất muốn trợn mắt khinh bỉ, mẹ cô đúng là thiên vị thật, một tháng mình mới về nhà một lần, thế mà bà ấy không hề gắp cho mình một miếng nào. 

Rượu qua vài vòng, Cao Tranh Hỉ mới dám hỏi: “Anh Hai, anh với Thịnh Tuyết thế nào?” 

Đây là vấn đề cô ta quan tâm nhất lúc này. 

Đời trước anh Hai không hề cưới vợ, cô ta không biết chuyện này có liên quan với Thịnh Tuyết hay không. 

“Chuyện gì thế nào?” Cao Thành Bắc uống vài chén rượu, khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan sắc bén đã hơi đỏ lên, nghe thấy hai chữ “Thịnh Tuyết”, anh vô thức ngẩng đầu lên, hai mắt mê mang. 

“Chính là chuyện của anh và cô ấy, rốt cuộc hai người định tính toán thế nào?” Ngày thường rất ít khi Cao Thành Bắc uống rượu, khi say anh vô cùng dễ nói chuyện, gần như 

hỏi gì đáp nấy, cho nên Cao Tranh Hỉ phải đợi tới lúc này mới dám nhắc tới Thịnh Tuyết. 

“Hai người định đính hôn hay là từ hôn?” 

“Con nhóc này, sao lại hỏi thế?” Quách Thu Anh nghe thấy Cao Tranh Hỉ hỏi như vậy, lập tức nóng này: “Đang ăn cơm vui vẻ, tự dưng con hỏi việc này làm gì?” 

“Đính hôn? Từ hôn...” Trong đầu Cao Thành Bắc đột nhiên xuất hiện một bóng dáng yêu kiều, khóe miệng anh khẽ cong lên, chưa kịp trả lời câu hỏi của Cao Tranh Hỉ, đã gục đầu xuống ngủ mất.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play