Ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu nóng rát, khắp nơi xung quanh đều là ruộng bắp, tầm mắt liếc qua không thấy bờ bến. 

Thịnh Tuyết mặc một bộ quân trang màu xanh lục, rất có cảm giác thập niên 60 – 70, da thịt nõn nà dưới nắng nắng chói chang chiếu xuống đã đỏ ửng lên, trong đôi mắt long lanh như 

nước hồ thu chỉ còn lại khϊếp sợ. 

Trong ngực cô ôm chặt một con mèo vàng, lòng bàn tay trái còn cầm một tờ tiền một trăm tệ, lúc này cô đang đứng giữa ruộng bắp, đã đứng khoảng chừng năm phút rồi… 

Chuyện này là thế nào? Một giây trước cô còn khom lưng nhặt tiền, sao vừa ngẩng đầu lên khu chung cư xa hoa nhà cô đã biến thành ruộng bắp thế này? 

Chuyện khác thường ắt có cổ quái, Thịnh Tuyết cũng coi như người từng trải qua sóng gió lớn, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm tự nói với bản thân phải bình tĩnh. 

Cất tờ tiền một trăm tệ kia vào trong túi áo, cô ôm con mèo vàng Tiểu Thần Tài lên, cẩn thận xuyên qua ruộng bắp này, vừa đi vừa quan sát bốn phía, muốn nhìn thử một chút xem rốt cuộc chỗ này là chỗ nào. 

Có lẽ là vì ruộng bắp quá lớn, cô đi rất lâu rồi vẫn chưa nhìn thấy đường ra. Thịnh Tuyết cúi đầu nhìn đôi giày vải màu đen dưới chân, trong lòng có chút buồn bực. 

Nếu không phải vì muốn đi tham gia bữa tiệc tối theo phong cách niên đại, cô sẽ không cần phải đeo đôi giày thế này ra ngoài. Tuy rằng đôi giày này là giày định chế, nhưng đi trên ruộng đất kiểu này thật sự vô cùng cộm chân. 

Đang lúc cô còn buồn rầu vì đôi giày vải, đột nhiên một người phụ nữ chui ra, xuất hiện trong ruộng bắp. 

Người phụ nữ ấy nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, có thể là do dầm mưa dãi nắng hàng năm, da mặt bị cháy nắng rạm lại. Ánh mắt đầu tiên khi chị ta nhìn Thịnh Tuyết là sửng sốt, sau 

đó không quan tâm gì cả bước về phía trước quan sát kỹ càng. 

Thịnh Tuyết đang định lên tiếng hỏi thăm, thì nghe thấy người phụ nữ ấy hướng về đầu khác của ruộng bắp, cất tiếng hô vang dội: “Mẹ Liệt Phong đâu rồi, mau tới đây! Tiểu Tuyết nhà bà về rồi này!” 

Tiếng hô đinh tai nhức óc, khiến màng nhĩ của Thịnh Tuyết bị chấn động kêu ong ong, cô rất muốn móc lỗ tai, nhưng những gì khi còn nhỏ 

được dạy dỗ nói với cô, nếu cô làm vậy sẽ rất không thục nữ. 

Vì thế cô chỉ có thể đứng ngơ ngác ở đó, thừa nhận tạp âm quãng cao này. 

“Xin hỏi, ngài quen biết tôi sao?” Ưu điểm lớn nhất của Thịnh Tuyết chính là, cho dù gặp phải bất kỳ tình huống nào xảy ra đột ngột ở nơi công cộng, cô đều có thể không kinh không loạn, nhìn qua cả người vẫn ưu nhã như cũ. 

Cử chỉ như vậy đã là thói quen được rèn luyện qua từng ngày rồi, ai biết được xung quanh có thể có camera đang điên cuồng chĩa về phía 

mình hay không? Trước kia đã từng có người vì muốn chụp được một mặt xấu xí không giáo dưỡng của cô từng làm như thế. 

Cô không phải minh tinh lớn gì cả, chẳng qua là con nhà giàu muốn cưới cô quá nhiều mà thôi, người không muốn cô gả vào hào môn cũng rất nhiều. 

“Cháu không nhận ra thím à? Thím là thím Lý đây.” Thím Lý không ngờ mới một năm không gặp, cô lại nói ra lời này, vì thế lại đập “Bụp” 

một cái vào sống lưng mảnh mai của Thịnh Tuyết. 

“Đưa nhỏ này, cháu đúng là đứa không có lương tâm mà, cây Hạnh trong sân nhà thím chính cháu là đứa ăn nhiều nhất đấy!”

Thịnh Tuyết vốn dĩ đang rất ưu nhã, bị đánh một cái lập tức lảo đảo, ý cười trên mặt sắp không giữ nổi nữa: “Tôi thật sự không quen biết thím, có phải thím nhận lầm người rồi hay không?” 

“Chậc. Đứa nhỏ này, cháu đó, sao mới vào thành phố có một năm đã quên gốc rồi?” Lúc này thím Lý cũng thật sự không vui. 

Đúng lúc ấy có vài người chạy tới từ nơi không xa lắm, trong đó có một người phụ nữ trung niên cao gầy dễ trông thấy nhất, trên mặt bà ấy ngoài vẻ nôn nóng còn có cả tức giận. 

Khi nhìn thấy Thịnh Tuyết, bà ấy lập tức vươn tay ra véo lấy tai cô: “Con nhãi chết tiệt này, rốt cuộc con đã chịu về rồi đấy à? Mau về nhà với mẹ!” 

Thôn dân đi cùng người phụ nữ ấy đến đây, vây quanh nhỏ giọng thì thầm, không đợi Thịnh Tuyết kịp nghe rõ bọn họ nói cái gì, cô đã bị người phụ nữ kia lôi đi. 

Ban đầu Thịnh Tuyết định phản kháng, nhưng sức lực người phụ nữ kia quá khỏe, bản thân bị 

kéo thiếu chút nữa đã lảo đảo. 

Tình huống trước mắt khiến cô có chút sững sờ, càng nhiều hơn là sợ hãi. Có phải mình bị 

người ta đánh thuốc mê rồi bán tới vùng núi xa xôi rồi không? 

Ý nghĩ này lập tức khiến cô mất bình tĩnh, nhưng cô cũng biết không nên phản kháng quá mạnh, nếu không có khả năng sẽ bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu. Bản thân còn ba bốn cậu thiếu gia lốp xe dự phòng đang chờ cưới, cô nhất định không được tự tìm đường chết! 

Đợi khi đi đến nơi không có ai, người phụ nữ 

kia mới bước chậm lại, biểu cảm trên mặt đổi thành hận sắt không thành thép. 

Đầu tiên bà ấy quan sát bốn phía xung quanh một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói thầm bên tai Thịnh Tuyết: “Con nhóc thối này, rốt cuộc con đã chạy đi đâu vậy? Con còn biết quay về.” 

“…Dì ơi, dì nhận lầm người rồi à? Thịnh Tuyết bị hỏi đến mức hồ đồ, sao hai người cô gặp phải đều nhận sai người thế này? 

“Con cứ đóng kịch tiếp đi, tiếp tục đóng kịch đi!” Người phụ nữ kia vươn tay vỗ vào lưng cô một cái, lần này còn đánh tàn nhẫn hơn so với thím Lý vừa rồi, khiến lưng cô đau rát. 

“Tôi không đóng kịch… Rốt cuộc các người là ai thế?” Tượng bồ tát còn có ba phần tính nóng, lần này Thịnh Tuyết bị đánh thật sự nổi giận, cô đã từng học qua võ thuật phòng lưu manh đấy, lão hổ không ra oai coi cô là mèo bệnh chắc? 

“Tao là mẹ mày đây! Mày còn hỏi tao là ai?” 

Người phụ nữ kia vươn tay định véo tai cô, vì có vết xe đổ trước đó, lần này Thịnh Tuyết thông minh hơn, lập tức tránh khỏi tập kích. 

“Dì, dì thật sự nhận lầm người rồi, cháu không phải con gái gì…” Cô phát hiện ra hình như 

người ở nơi này đều rất bạo lực, một lời không hợp lập tức động tay động chân. 

Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lật ngược khuỷu tay trái của cô lên, chỉ vào một vết bớt hình trái tim trên khuỷu tay, nói: 

“Đây là vết bớt khi mày vừa sinh ra đã có, mày còn dám nói không phải con gái tao, không sợ 

thiên lôi đánh xuống à?” 

Bà ấy vừa nói dứt câu, bầu trời vốn dĩ vạn dặm không mây đội nhiên rung ầm ầm, từng hạt mưa như hạt đậu nành lập tức rơi xuống, một trận mưa to tầm tã bất ngờ đổ xuống, khiến Thịnh Tuyết hoàn toàn choáng váng, trong lòng thầm nghĩ: Ông trời ơi, không cần phải phối hợp như vậy chứ? 

“Mày xem đi? Ông trời cũng không nhìn nổi rồi!” Người phụ nữ kia lại kéo bả vai cô: “Sau này đừng đùa kiểu ấy nữa. Còn thất thần làm gì? Mau về nhà! Để xem cha với bà nội xử lý con thế nào!” 

Trời mưa lớn như vậ, cả người đã biến thành gà rừng rớt vào nồi canh, Thịnh Tuyết ôm Tiểu Thần Tài chỉ có thể không tình nguyện bước theo bà ấy đi về nhà họ Thịnh. 

Chạng vạng, Thịnh Tuyết ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, quần áo trên người đã thay bằng một bộ đồ ngắn tay màu xám tro quê mùa, còn con mèo béo của cô thì đang nằm bên cạnh, không tim không phổi ngủ ngon lành. 

Vốn dĩ đầu tóc ướt dầm dề đã được lau gần khô rồi, nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ 

cơn mê mang. 

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì ham món lợi nhỏ mà mình lại xuyên sách, hơn nữa còn là xuyên vào một quyển sách về thời niên đại mà cô từng xem qua. 

Cô còn trở thành Thịnh Tuyết, con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, trùng tên trùng họ với mình, đã rời nhà trốn đi. 

Trong sách sau khi “Thịnh Tuyết” trốn đi, không có bất kỳ tin tức nào về cô ấy nữa. Cô ấy chỉ sống trong hồi ức của nam nữ chủ, giống như sau khi rời nhà trốn đi cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi nào nữa. 

Cô không biết vẻ ngoài của mình giống với

“Thịnh Tuyết” kia bao nhiêu, nhưng mà người nhà bọn họ đều không nhìn ra được, khả năng là rất giống. 

Ở nơi này, Thịnh Tuyết kia mới mười chín tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi. 

Sau khi hỏi dò vài câu cô mới biết, hiện giờ là năm bảy mươi lăm, còn vài năm nữa mới đến năm cải cách. Cho nên lúc này cô chỉ có thể 

được tới đâu hay tới đó, tạm thời ngoan ngoãn giả làm con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, kiếm miếng cơm ăn. Nếu không trong niên đại ăn không đủ no này, không có chỗ dung thân thật sự sẽ bị đói chết đấy.

Vừa rồi người phụ nữ kéo cô về nhà họ Thịnh chính là mẹ của Thịnh Tuyết kia, tên là Trang Tiểu Phương. Bà ấy bê một cái bát lớn đi tới bên cạnh giường đất: “Mau uống cái này đi cho ấm bụng!” 

Tiếng “Mẹ” thật ra có chút khó mở miệng, Thẩm Tuyết nghẹn nửa ngày mới phun ra được hai chữ “Cảm ơn.” 

Người ngồi đầu giường đất là bà nội của Thịnh Tuyết kia, tên là Liễu Đông Chi. Mái tóc xám trắng của bà ta được búi lại gọn gàng, trong miệng ngậm tẩu thuốc phiện, vẻ mặt khôn khéo, nhìn qua là biết khi còn trẻ không phải người hiền lành gì. 

Bà ta nghiêng đầu nhìn lướt qua phía bên này, bĩu môi, cất giọng âm dương quái khí, nói: 

“Con nhóc này lập công hay là kiếm được tiền thế? Vậy mà còn nấu canh trứng gà cho nó ăn. 

Gà mái già nhà ta còn lập công nhiều hơn nó.” 

Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, con cái đều là thịt trong lòng người mẹ, nào có đạo lý không thương con mình. Trang Tiểu Phương giả vờ 

không nghe thấy lời mỉa mai châm chọc của bà cụ, vẫn tiếp tục cho Thịnh Tuyết uống canh trứng gà. 

Thời đại này, mỗi nhà chỉ được phép nuôi một hai con gà, dù chăm sóc tốt mỗi ngày cũng chỉ 

có thể đẻ được hai quả trứng. Trứng gà có thể 

đổi thành tiền nên ngày thường mọi người đều luyến tiếc không nỡ ăn. 

Bị Thịnh Thuyết uống hết một bát canh trứng như vậy, bà cụ vô cùng xót ruột, trong lòng thầm nghĩ, đợi con trai về nhà, nhất định bà ta phải bảo con trai mình dạy dỗ hai người đàn bà phá của này một chút mới được. 

Uống canh trứng xong, Trang Tiểu Phương bảo Thịnh Tuyết đi ngủ một giấc, nhưng sao cô có thể ngủ được?

Cô rất hy vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi, đợi khi tỉnh mộng cô sẽ về lại căn nhà nhỏ xa hoa của mình. 

Nghĩ đến chuyện này, cô lại không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn con mèo béo nhà mình một cái, nếu không phải vì nó nhân lúc cô mở cửa chạy ra ngoài, cô sẽ không vì đuổi theo nó mà chạy tới vườn hoa của khu tập thể, càng sẽ không vì nhìn thấy tờ một trăm đồng rơi trong vườn hoa mà chạy tới nhặt tiền. 

Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Tuyết thật sự buồn bực muốn chết. Trong bữa tiệc tối hôm nay, lốp xe dự phòng số một của cô sẽ tặng cô một bộ 

trang sức ngọc bích do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp chế tạo ra, vậy mà cô lại vì tờ tiền một trăm đồng để lỡ mất món quà ngàn vạn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi… 

Những chuyện phiền lòng ấy, cô lười nghĩ tiếp, vì thế bèn khép hờ đôi mắt lại, định nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vì nhà đất không cách âm, 

cô chưa kịp ngủ say đã nghe thấy hình như 

Trang Tiểu Phương và Liễu Đông Chi đang đứng bên ngoài nhỏ giọng thì thầm gì đó. 

“Ngày mai, cô dẫn con nhóc kia tới nhà họ Cao nhận lỗi đi, nghe thấy không?” 

Đây là giọng của Liễu Đông Chi. 

“Thành Bắc là đứa trẻ thành thật, cũng không biết chuyện hôn nhân giữa Tiểu Tuyết nhà ta và thằng bé ấy còn tính hay không.” 

Trang Tiểu Phương không nhịn được thở dài. 

“Chuyện tốt này cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, con gái ngoan của cô chạy trốn một năm, nhà họ Cao có thể giấu chuyện này giúp cô đã coi như không tệ rồi. Nào có gia đình trong sạch nào sẽ cưới một đứa con gái bỏ nhà trốn đi?” 

“Haiz… Tiểu Tuyết chỉ nhất thời hồ đồ.” 

Tuy rằng hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Thịnh Tuyết vẫn nghe thấy rõ ràng. Nhà họ 

Cao, Cao Thành Bắc không phải anh Hai của

nữ chủ sao? Cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của “Thịnh Tuyết”. 

Thế giới hiện giờ cô đang sống chính là trong một quyển tiểu thuyết trọng sinh thập niên bảy mươi. 

Theo như sách viết, trước đây nhà họ Thịnh từng trợ giúp nhà họ Cao, sau đó trong ba năm đại hạn, vì báo đáp ân tình nhà họ Cao đã đón 

“Thịnh Tuyết” về nuôi vài năm. 

Bởi vì từ nhỏ vẻ ngoài của “Thịnh Tuyết” đã chọc người yêu mến, người nhà họ Cao đều vô cùng thích cô ấy, vì thế hai nhà đã quyết định đính ước cho “Thịnh Tuyết và Cao Thành Bắc. 

Nhưng “Thịnh Tuyết” lại không muốn gả cho Cao Thành Bắc, khi vừa tốt nghiệp cấp ba, đêm trước khi hai người chính thức đính hôn, cô ấy đã ăn trộm một tờ thư giới thiệu, bỏ nhà trốn đi. 

Vì bảo vệ thanh danh cho “Thịnh Tuyết”, người hai nhà đã thương lượng với nhau. 

Sau đó quyết định nói với người ngoài là 

“Thịnh Tuyết” lên nhà bà trẻ ở Kinh Thị chăm sóc cho bà ấy. 

Tuy rằng hai nhà không vì chuyện này mà trở 

mặt thành thù, nhưng quan hệ đúng là xa cách hơn trước kia rất nhiều, cũng dẫn tới cục diện nữ chủ trọng sinh Cao Tranh Hỉ thích nam chủ 

là anh trai Thịnh Liệt Phong của Thịnh Tuyết, nhưng cầu mà không được… 

Vốn dĩ nữ chủ tên là Cao Thành Tây, sau này đã tự mình sửa lại tên thành Cao Tranh Hỉ, là con gái nhà họ Cao. Trong nguyên tác chủ yếu nói về việc nữ chủ tự tử ở năm 1985, sau đó sống lại năm 1975. Để có thể ở bên nam chủ, cô ta đã mạnh mẽ vượt qua chướng ngại và khó khăn, cuối dùng dựa vào đôi tay làm giàu, ngược kẻ xấu. 

Anh trai Cả của “Thịnh Tuyết” chính là nam chủ trong nguyên tác, nhưng những người khác trong nhà họ Thịnh đều là pháo hôi… 

Trước đây Thịnh Tuyết từng đọc quyển sách này hai lần, với tình cảnh trước mắt, cô cảm thấy mình đúng là phận “Pháo hôi” thật. 

Cuối cùng ngoài nam chủ ra, hình như kết cục của những người khác trong nhà họ Thịnh đều không tốt lắm, người chết người tàn phế. Trang Tiểu Phương còn vì bị đả kích hàng loạt, sau đó biến thành kẻ si ngốc. 

Nữ chủ trọng sinh là loại người không để ý đến chuyện của người khác. Mặc dù cô ta trọng sinh trước khi sự cố xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục bi thảm của nhà họ Thịnh. 

Sau khi load lại cốt truyện một lần, Thịnh Tuyết không nhịn được có chút buồn bực, xem ra cô muốn sống sót không rơi vào kết cục pháo hôi, đúng là gánh nặng đường xa… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play