Vừa rồi đám thanh niên trí thức nghe mơ hồ Giang Nghênh Tuyết đòi Hạ Hồng Lâm trả tiền, cũng không biết là nợ nần thế nào, bây giờ Giang Nghênh Tuyết nói rõ ràng rành mạch, những người nghe thấy đều nhìn Hạ Hồng Lâm với vẻ khinh thường.

Còn nói gì đến chân tình, chẳng phải là vì tiền của người ta sao?
"Nói hay lắm, tôi còn tưởng anh ta là người trọng tình nghĩa!" Khổng Xương Dân không nhịn được nói.

"Anh như vậy có phải là đàn ông không?"
"Muốn gả vào nhà người ta đến phát điên rồi à?"
Có người mở đầu, mọi người thi nhau chỉ trích, bây giờ tuy rằng chủ trương nam nữ bình đẳng nhưng đàn ông nào có chút cốt khí cũng sẽ không nghĩ đến chuyện gả vào nhà người khác.

Giang Nghênh Tuyết nghe thấy lời này, lập tức nói theo:
"Khi thông báo xuống nông thôn đến nhà tôi, anh ta còn đến nhà tôi cầu hôn, ý là muốn gả vào nhà tôi ở rể, làm tôi sợ đến mức vội vàng nộp đơn đăng ký về nông thôn, ai ngờ anh ta vẫn đuổi theo! "
Giang Nghênh Tuyết nói xong lại khóc.

Phụ nữ khóc lóc lâu ngày sẽ khiến người ta phiền nhưng Giang Nghênh Tuyết khóc nức nở lại khiến người ta thương hại, mọi người mới vừa quen biết, nếu không thì đã sớm vây quanh an ủi cô rồi.

Vu Quế Lan được Giang Nghênh Tuyết gọi một tiếng chị, trong lòng đã coi cô như em gái, đưa tay ôm lấy vai cô:
"Đừng sợ, toàn bộ đồng chí trong thôn chúng ta đều là người tốt, nếu không được thì đến gặp đội trưởng, không để hai người ở chung một đội nữa, anh ta sẽ không làm phiền em được.

"
Giang Nghênh Tuyết hít mũi, tủi thân gật đầu.

Cô dùng khóe mắt liếc nhìn mặt Hạ Hồng Lâm, thấy hắn ta tức đến đỏ bừng cả mắt, hai tay nắm chặt nhưng lại không nói nên lời.

"Anh mau đi đi, đừng có lảng vảng trước mặt người ta nữa!" Trương Thu Phượng giọng nói rất to, không nể nang gì Hạ Hồng Lâm.

"Anh đừng tưởng bọn con gái chúng tôi dễ bắt nạt!" Mạnh Hồng Mai cũng lấy hết can đảm ủng hộ Giang Nghênh Tuyết.

"Đúng đấy, anh mau đi đi!"
"Sau này tránh xa cô ấy ra, dọa người ta sợ đến thế kia.

"
"Còn suốt ngày nhắc đến sư phụ sư mẫu, nếu để bố mẹ cô ấy biết anh bắt nạt cô ấy như thế, không từ tận quê nhà đuổi theo đánh anh mới lạ!"
"Ếch ngồi đáy giếng mà đòi ăn thịt thiên nga.

"
Đám thanh niên trí thức không ai là không bênh vực Giang Nghênh Tuyết, ngươi một câu, ta một lời, Hạ Hồng Lâm thực sự không thể đứng vững trước mặt mọi người:
"Nghênh Tuyết, anh thực sự không phải như em nghĩ!"
Trước kia Giang Nghênh Tuyết tuy rằng kiêu căng nhưng chưa từng khiến anh mất mặt như thế này.

Hạ Hồng Lâm cũng không biết mình đã rời khỏi ruộng ngô như thế nào, hắn cũng không dám nghĩ lại, chỉ hận không có một cái khe nứt nào trên mặt đất để chui xuống.

Hạ Hồng Lâm bỏ chạy như chạy trốn, Thường Thanh Thanh cắn môi, đuổi theo hắn.

"Đồng chí Hạ Hồng Lâm, tôi biết mọi người đều hiểu lầm anh, anh đừng để bụng.

"
Thường Thanh Thanh không cao, đuổi theo bước chân của Hạ Hồng Lâm có chút khó khăn, cô ta nuốt nước bọt, vội vàng an ủi:
"Mọi người bị vẻ ngoài của Giang Nghênh Tuyết đánh lừa, nhìn cô ta là biết ngay là người cao cao tại thượng, không quan tâm đ ến sống chết của người khác, cô ta không thấy được tấm lòng chân thành của anh, cô ta không xứng đáng, anh nên ở bên người có thể hiểu anh.

"
Hạ Hồng Lâm phiền lắm, bây giờ hắn không muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra, hắn cực kỳ chán ghét Thường Thanh Thanh đang đuổi theo này.

Nhưng hắn vẫn cố đè nén cơn giận: "Cảm ơn đồng chí Thường Thanh Thanh, chuyện tình cảm không thể kiểm soát được, nếu cô ấy không chấp nhận tôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ buông tay nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

"
Hạ Hồng Lâm vẫn đầy vẻ thâm tình, hắn càng như vậy, ánh mắt Thường Thanh Thanh nhìn hắn càng si mê:
"Hạ Hồng Lâm, anh là một người đàn ông tốt, dù thế nào đi nữa tôi cũng ủng hộ lựa chọn của anh.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play