Dưới cửa sổ phía bắc là một dãy bình giữ nhiệt đủ màu sắc, toàn bộ đồ đạc trong phòng chỉ có một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế dài, ngoài ra không còn gì khác.
Vì Đỗ Quyên sức khỏe không tốt, sinh Giang Nghênh Tuyết xong thì khó có thể mang thai lại nên Giang Nghênh Tuyết là con một trong nhà.
Nghĩ đến việc phải ngủ và sinh hoạt cùng những người này, Giang Nghênh Tuyết có chút sợ hãi.
Đặc biệt là còn có một Thường Thanh Thanh như vậy, Giang Nghênh Tuyết nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu.
"Chúng ta dời đồ đi một chút nào!"
Vu Quế Lan xách hành lý của Giang Nghênh Tuyết vào ký túc xá, cô ấy kêu gọi mọi người nhưng không ai hưởng ứng.
"Tôi không dời! Chỗ đó là sáu chúng ta chen chúc mới có được, chỉ để đựng mấy thứ đồ dùng cá nhân, tại sao phải nhường cho cô ta chứ?"
Thường Thanh Thanh liếc Giang Nghênh Tuyết, đôi mắt dài và hẹp lộ rõ vẻ cay nghiệt.
Giang Nghênh Tuyết cũng không phải người dễ bắt nạt, cô phản bác: "Tại sao ư? Cái giường này là của công, cô nói xem tại sao?"
"Vậy thì cô đi tìm người mà giải quyết đi! Cái giường này chỉ đủ cho sáu người ngủ, không thể nhiều hơn được! Lần trước đội trưởng cũng đã nói ký túc xá này đã quá tải rồi!"
Thường Thanh Thanh cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
Mạnh Hồng Mai yếu ớt nói: "Thanh Thanh, cậu đừng làm loạn nữa! " Nếu thật sự làm loạn đến chỗ đội trưởng thì phải làm sao bây giờ.
Cô sợ nhất là đội trưởng.
"Cậu sợ cái gì? Vốn dĩ là do thôn không coi trọng chúng ta, tôi phải làm loạn một trận mới được!"
Thường Thanh Thanh nhìn Giang Nghênh Tuyết: "Còn cô nữa, nhìn cái gì, cô dám tự ý động vào đồ của tôi thử xem!"
Giang Nghênh Tuyết thấy Thường Thanh Thanh như vậy, biết rằng sáng nay cô không thể tự mình giải quyết được chuyện này.
Cô cũng không thể thực sự xông lên đánh nhau với Thường Thanh Thanh, bèn nói: "Được, cô đi làm loạn đi, tôi chờ xem.
"
Giang Nghênh Tuyết chỉ mong Thường Thanh Thanh làm loạn, tốt nhất là không ai được ở đây nữa, cô không muốn sống chen chúc ở đây đâu.
Khi biết thôn Thạch Lĩnh có ký túc xá thanh niên trí thức, cô đã khá thất vọng, nếu có thể ở nhà dân thì tốt biết mấy, lúc đó cô sẽ đến nhà Tần Việt đầu tiên.
Giang Nghênh Tuyết bị xóc nảy trên tàu hỏa nên không có cảm giác thèm ăn, lúc này có hơi đói, cô lấy từ trong túi ra hai quả trứng chưa ăn trên tàu.
Ai ngờ hành động này của cô đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai quả trứng trên tay cô, Giang Nghênh Tuyết còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Nhưng cô cũng không quan tâm, cô ném vỏ trứng vào thùng đựng rác bên ngoài cửa, rồi đứng dựa vào cửa ăn từng miếng nhỏ.
Thường Thanh Thanh vừa không nhịn được nuốt nước bọt, vừa tức giận đến mức không chịu được, quay đầu chạy ra ngoài.
Giang Nghênh Tuyết nghe Thường Thanh Thanh nói lớn: "Đồng chí Hạ Hồng Lâm, anh cũng đừng quá buồn, có những người không đáng để anh trả giá như vậy!"
Giọng nói của Hạ Hồng Lâm vẫn ôn hòa giống như một người ngoài cuộc:
"Đồng chí Thường Thanh Thanh, tính cách của Nghênh Tuyết vốn như vậy, cô ấy không có ác ý, cô đừng giận cô ấy, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.
"
Giang Nghênh Tuyết buồn cười, cô chưa làm gì cả, Hạ Hồng Lâm đã muốn "thay" cô xin lỗi Thường Thanh Thanh rồi.
Hạ Hồng Lâm chỉ muốn đẩy cô lên đống lửa, để mọi người nghĩ rằng cô nóng nảy và khó gần.
Anh ta quả là tính toán rất giỏi, đến lúc đó không ai để ý đến cô, chẳng phải Hạ Hồng Lâm sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô sao?
Lời nói của Hạ Hồng Lâm khiến Thường Thanh Thanh càng tức giận Giang Nghênh Tuyết: "Tôi sẽ đi tìm đội trưởng ngay!"
Thường Thanh Thanh nói xong liền chạy ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, Hạ Hồng Lâm tỏ ra bất lực.
"Được rồi người anh em, sắp đến giờ làm việc rồi, anh mau đặt hành lý xuống, lát nữa đi cùng chúng tôi, đi muộn sẽ bị trừ công điểm.
"