Lệ phi hơi suy tư một chút, cũng thực vừa lòng cái tên này.

Đang tính lên tiếng, lại nghe tiếng lòng Ngu Y Lạc.

【 Lạc Lạc như thạch, ngoan cố như cục đá, quá hợp. Còn thu thủy người kia ý tứ, đây là muốn cùng mẫu phi thổ lộ à. 】

Hoàng Thượng cùng Lệ phi trên trán xẹt qua hắc tuyến, đứa nhỏ này có chút thông minh, nhưng không nhiều lắm.

Ngụ ý tốt bao nhiêu liền bị nàng giải thích ra thành như vậy.

“Lạc Lạc, ý tứ câu này là phụ hoàng hy vọng con lớn lên ôn tồn lễ độ, dáng vẻ hào phóng, Lạc Lạc như thạch ý tứ là hy vọng con dù có gặp chuyện gì cũng đều kiên cường.” Hoàng Thượng nhẫn nại giải thích. Không hiểu sao đứa nhỏ lại nói hắn muốn cùng Lệ phi thổ lộ.

【 Giả bộ, giả bộ nữa đi, rõ ràng có ý với mẫu phi, bằng không tại sao sau khi mẫu phi chết lại đi tìm một vị thế thân, hiện tại ngươi không thừa nhận thích mẫu phi, chờ khi chân tướng sáng tỏ, ngươi liền chờ hối hận đi! Mẫu phi đã ch·ết ngươi mới hối hận, một nhà ngoại tổ phụ đã ch·ết ngươi càng hối hận, đáng tiếc không có thuốc hối hận. 】

Hoàng Thượng thật muốn đem nàng quăng trên mặt đất, nữ nhi này có thật nhiều ý kiến với hắnha!

“Hoàng Thượng, thần th·iếp đêm qua mơ thấy ca ca, không biết ca ca ở biên quan tốt không?” Nghe được tiếng lòng nữ nhi, Lệ phi nhớ tới chính sự, bèn nói bóng gió hỏi.

“Kim tướng quân ở biên quan vẫn tốt, nàng không cần lo lắng. Trẫm nghe nói hắn xâm nhập địch quốc, tin tưởng không bao lâu nữa có thể hồi kinh.” 

Hoàng Thượng có chút đắc ý, dựng tai nghe tiếng lòng Ngu Y Lạc.

【 Êi, bạo quân baba OOC* nha, hắn sao lại tin cữu cữu không thông đồng với địch phản quốc? Chẳng lẽ là vì chứng cứ còn chưa có bắt tới tay? Ngày mai lâm triều sẽ có kẻ làm nhân chứng nha. 】

<*OOC: Out of character, kiểu thoát vai ó>

Hoàng Thượng nghe xong nhíu nhíu mi, còn có chứng cứ?

Hắn không nghĩ oan uổng trung thần, ngày mai mang Lạc Lạc đi, không chừng còn có thể biết càng nhiều chuyện, ví như chính mình sao lại ch·ết.

“Trẫm nhìn đến Lạc Lạc liền cảm thấy thần thanh khí sảng, ngày mai lâm triều trẫm mang Lạc Lạc cùng đi thượng triều đi!”

Lệ phi ngẩn người, lại nghe nữ nhi oán thán.

【 ta mới sinh ra một ngày người liền bắt con đi làm công, bạo quân baba làm người đi! Còn nhìn đến ta liền thần thanh khí sảng, ta lại không phải tinh dầu, ô ô ô, chẳng lẽ ta là kẻ làm công trời chọn sao? 】Ở thế kỉ 21 mỗi ngày phải đi làm, hiện tại mới sinh ra còn phải b·ị b·ắt đi thượng triều, phận xã súc này không thể phủ nhận!

【 thôi được, đến lúc đó thuận tiện nghĩ cách cứu vị cữu cữu uy vũ bất phàm kia, miễn cho mỹ nhân mẫu thân thương tâm. 】

Lệ phi chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nữ nhi quả nhiên tri kỷ. Nhưng nàng chỉ là một đứa trẻ, thông minh lại có thể làm gì?

......

Hoàng Thượng ôm Ngu Y Lạc một lát, lại không nghe được thông tin hữu ích nào, nchir nghe nàng muốn bẫy hắn không ít. Hắn không hiểu, hắn rõ ràng liền không phải người như vậy, đứa nhỏ này chỉ biết hắt nước bẩn cho hắn, vậy mà hắn chẳng thể giải thích, sợ nàng biết hắn nghe được tiếng lòng nàng sẽ không nói nữa. Ôm buồn bực trong lòng, hắn ăn mấy chén cơm, mới cảm giác thoải mái không ít, đứng lên tính rời đi.

【 ai da, nhưng cuối cùng cũng đi rồi, giờ là thế giới 2 người của ta cùng mẫu thân. 】

Hoàng Thượng mới đi vài bước, một cung nữ tiến vào, nhìn đến Hoàng Thượng có chút kinh ngạc.

“Phù Dung, ngươi tìm nương nương có việc?” Nhìn nàng làm càn nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, Trương ma ma không vui mở miệng.

Phù dung lấy lại tinh thần, vội thu hồi tầm mắt cúi người hành lễ, thanh âm cũng không khỏi mềm xuống vài phần.

【 cổ đại cũng có trà xanh a! 】

Lệ phi cùng Hoàng Thượng không biết trà xanh là ý gì, tự động xem nhẹ lời này. Từ sinh xong đến giờ, Lệ phi ngẫm lại đều không thấy Phù Dung.

“Nô tỳ có chút không thoải mái, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi, hiện tại đỡ chút lại đây tìm nương nương thỉnh tội.”

Phù Dung cúi đầu, sắc mặt hồng nhuận nhìn không ra có chỗ nào không thoải mái.

Lệ phi không phải đồ ngốc, Phù Dung từ nhỏ lớn lên bên nàng, mắt cao hơn đầu, một thân y phục, trang điểm có chỗ nào giống cung nhân, đều là chiếu phân vị chủ tử mà ăn mặc.

“Nếu không thoải mái liền nghỉ ngơi cho tốt, ăn mặc một thân trang phục như vậy tới đây làm gì?”

Nàng cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng, không chút để ý nói.

Phù dung có chút sợ hãi ngẩng đầu, nhìn đến Lệ phi b·iểu t·ình như thường bèn nhẹ nhàng thở ra.

Hoàng Thượng thấy vậy cũng không vội rời đi, ngồi trở lại trên ghế.

【 còn có thể làm gì, trang điểm tới như vậy, còn không phải vì tới để gặp bạo quân baba của ta. Mở miệng là nói dối, con mắt ta biến thành như vậy không phải công sức của ả sao.. 】

Ngu Y Lạc mắng xong, mới chú ý tới Hoàng Thượng đã ngồi lại.

“Nô tỳ hiện tại đã không có việc gì, tạ nương nương quan tâm.”

Lệ phi gật gật đầu, nghe xong nữ nhi nói, đã khẳng định Phù Dung ăn cây táo, rào cây sung.

Lúc trước Phù Dung không thiếu lần thủ thỉ với nàng về vị chủ tử nào dùng tỳ nữ có chút nhan sắc bên người đi tranh sủng. Nghĩ đến là lúc ấy nàng răn dạy nàng ta hết lòng, đổi lại nàng ta ghi hận trong lòng cắn trả lại nàng.

“Ngươi là cung nữ bên người của Lệ phi?” Hoàng Thượng nhấc tách trà lên, nhàn nhạt mở miệng, “Mới vừa rồi nàng v·a ch·ạm trẫm. Tào công công, đem người kéo xuống đi đ·ánh ch·ết đi!”

Nụ cười của Phù Dung chợt cứng lại. Nàng cho rằng Hoàng Thượng hỏi câu đầu tiên là ý coi trọng nàng, không nghĩ tới câu nói kế tiếp liền đem nàng đánh vào vực sâu, nàng vội quỳ đến trên mặt đất xin tha.

“Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ không có ý v·a ch·ạm Hoàng Thượng.”

Ngu Y Lạc nghe xong Hoàng Thượng nói, trong lòng không khỏi khen.

【 bạo quân baba thật đúng là máy kiểm định trà xanh nha, liếc mắt một cái liền biết tính toán trong lòng Phù Dung, mau chóng giải quyết giúp mẫu hậu thứ tâm cơ này đi! 】

Hoàng Thượng nghe vậy thực vui vẻ, khóe môi nhịn không được giương lên.

【 Có điều có phải do Phù Dung không đủ xinh đẹp không. Nếu không bạo quân baba đã thu ngay vào hậu cung. 】

Hoàng Thượng: “……” Ta là hạng người như vậy sao? Hậu cung ngần đó phi tần, đều là đại thần dâng cho hắn, lại không phải bản thân hắn tự chủ trương. Lại nói hắn hơn phân nửa thời gian đều ở Ngự Thư Phòng, đám phi tần đó đều nhớ không được đầy đủ, nói một hồi sao hắn lại thành kẻ hôn quân chỉ biết hưởng lạc rồi.

Thị vệ bên ngoài tiến vào kéo Phù Dung ra ngoài.

“Nương nương, nô tỳ thật sự không có ý v·a ch·ạm Hoàng Thượng” Phù Dung gấp đến độ trực tiếp khóc, giãy giụa nhìn về phía Lệ phi. “Nô tỳ từ nhỏ cùng nương nương lớn lên, nương nương ngươi cứu cứu nô tỳ với!"

Hoàng Thượng sợ nàng lòng dạ đàn bà, lưu lại Phù Dung, lạnh giọng quát lớn “Không biết lấp kín miệng nàng ta rồi kéo xuống sao? Còn muốn cho trẫm tới dạy các ngươi?”

Lệ phi nghe không được tiếng lòng nữ nhi, sao có thể để nàng ta tiếp tục hầu hạ, ngộ nhỡ thương tổn nữ nhi, nàng biết tìm ai khóc?

Hai thị vệ vội lấy ra một mảnh vải bố nhét vào miệng Phù Dung, kéo nàng ta ra ngoài đ·ánh ch·ết.

Chờ mọi chuyện kết thúc, Hoàng Thượng mới vừa lòng đứng lên, nhìn về phía Lệ phi.

“Trẫm sẽ kêu Nội Vụ Phủ đưa tới chỗ nàng vài kẻ thật thà để tiện sai bảo.”

Nói xong hắn chờ Ngu Y Lạc khen ngợi, đáng tiếc đợi sau một lúc lâu, cái gì cũng không nghe được.

“Hoàng Thượng?” Tào công công nhìn Hoàng Thượng đứng sững tại bậc cửa, khó hiểu gọi một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play