Lệ phi vừa nghe nữ nhi bị hạ thuốc, vội hỏi.
“Lâm thái y có biện pháp giúp tiểu công chúa khôi phục lại chứ?”
Nàng lại chẳng phải ghét bỏ nữ nhi như vậy, ngược lại cảm thấy đôi mắt kia đặc biệt đẹp. Thế nhưng người trong thiên hạ sẽ không nghĩ vậy, thêm nữa, đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, nàng cũng sợ thuốc này ảnh hưởng tới thân thể khỏe mạnh của nữ nhi.
“Có thể, thần trở về bốc thuốc cho tiểu công chúa dùng, không quá 3 ngày liền có thể khôi phục bình thường.”
“Nếu tiểu công chúa không có vấn đề gì, bổn cung hướng Lệ phi muội muội bồi tội,” Hoàng Hậu lo lắng Hoàng Thượng tiếp tục tra việc này, vội đứng lên nói
“Bổn cung chủ quản hậu cung, muốn cùng Hoàng Thượng chia sẻ, không nghĩ lòng tốt làm việc xấu, hiểu lầm muội muội, bổn cung hồi cung sẽ cử người mang đồ tẩm bổ tới bồi tội muội muội". Nàng nói liền tính toán rời đi, không nghĩ bên ngoài có người vội vàng tới bẩm.
Thị vệ hành lễ xong nhìn thoáng qua mọi người. Hoàng Thượng nhướng mày, biết đại khái là có việc gấp thị vệ mới tìm tới nơi này thỉnh gặp hắn bèn vẫy lui ngự y cùng cung nhân, mới ra hiệu thị vệ tiến lên tâu chuyện.
Hoàng Hậu tuy rằng tò mò, nhưng việc cấp bách trước mắt là phải tránh ánh mắt Hoàng Thượng liền ngựa không dừng vó rời đi.
Thị vệ tiến lên hạ giọng, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sổ con trình lên Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, đây là biên cương truyền đến.”
Hoàng Thượng tiếp nhận, mở ra nhìn xong sắc mặt nhất thời âm trầm không ít.
Ngu Y Lạc còn đang chấp nhất với chuyện Hoàng Hậu nhanh chóng rời đi không chút tổn hại, cảm nhận được không khí trầm xuống, bèn liếc nhìn bạo quân baba 1 cái, đoạn đầu óc nàng như nổ tung.
【 xong rồi xong rồi, ta sao lại quên mất chuyện này? Tên này chắc chắn đang báo cáo tin từ biên cương tới. Cữu cữu ta vì muốn đánh bại một tiểu quốc gia thường xuyên đánh chiến biên cương mà làm bộ đầu hàng với chúng, dụng tâm muốn đánh địch từ bên trong, không nghĩ tới bị người có tâm lợi dụng, nói cữu cữu thông đồng với địch phản quốc, trước có ta là quái thai, lại thêm tin từ biên quan, bạo quân dưới sự tức giận xử tử ta cùng mỹ nhân mẫu thân luôn. Ngoại tổ phụ hàng năm bên ngoài đánh giặc, thân mình vốn là không tốt, biết được ta cùng mẫu phi bị xử tử, cữu cữu lại bị vu hãm thông đồng với địch phản quốc, dưới sự tức giận trực tiếp hộc máu bỏ mình. Thật là oan mà chẳng thể nói, việc này vốn là bút tích của thái sư, lại có quan hệ với Hoàng Hậu. 】
Hoàng Đế không khỏi khẳng định suy đoán trong lòng. Thị vệ đưa tin cho hắn xác thật là nói Kim tướng quân thông đồng với địch phản quốc. Hắn còn chưa nói, đứa nhóc này liền biết được rõ ràng, còn biết là bút tích của ai, xem ra đứa nhóc này thật sự có năng lực biết trước tương lai
Trong lòng Lệ phi lại thực nôn nóng, nàng cùng nữ nhi là còn sống, nhưng chuyện của ca ca phải làm sao bây giờ?
Trực tiếp tìm Hoàng Thượng nói khẳng định là không được, hậu cung không thể tham gia vào chính sự.
Giờ khắc này, nàng vô cùng hy vọng Hoàng Thượng có thể nghe được tiếng lòng của nữ nhi, như vậy liền có thể cứu ca ca.
【 Nghe tin ngoại tổ phụ hộc máu bỏ mình, cữu cữu sốt sắng hồi kinh nhìn ngoại tổ phụ lần cuối, kết quả bại lộ thân phận, bị vạn tiễn xuyên tâm mà ch·ết. 】
Ngu Y Lạc trong lòng cũng thực sốt ruột, có điều nàng miệng không thể nói, lại nhấc không nổi bút viết chữ. Nàng kính nể nhất chính là những người bảo vệ quốc gia, lúc trước đọc tới đoạn này liền tức giận khôn nguôi, hiện giờ nàng đang ở trong đó, biết cốt truyện lại không cách nào thay đổi. Cảm giác như thể đang cầm trong tay tấm thẻ không hạn ngạch mà chẳng biết mật khẩu.
【 vốn dĩ cho rằng có thể sống sót sau tai họa, giờ dựa vào cách xử lý của bạo quân baba, chỉ sợ lần này thật sự phải diệt tộc. 】
Ngu Y Lạc đánh ngáp không nhịn được ngáp lớn.
【 buồn ngủ quá a, thôi, ch·ết thì ch·ết đi, trước cứ ngủ một giấc, dù sao một nhà bạo quân cũng sống không lâu. 】
Sống không lâu, còn một nhà đều sống không lâu, vì cái gì sống không lâu?
Hoàng Thượng còn muốn biết nguyên nhân, nhưng bên tai lại không còn thanh âm.
Biết đứa nhóc khẳng định là ngủ rồi, Hoàng Thượng đứng lên.
Dặn dò Lệ phi vài câu liền mang theo người rời đi.
Tẩm cung lập tức an tĩnh lại, Trương ma ma ôm Ngu Y Lạc đã ngủ say tiến lên, nhẹ giọng nói: “Nương nương, tiểu công chúa đã không có việc gì, ngươi tại sao lại âu sầu? Ngươi mới sinh xong, phải bảo trọng thân thể.”
Nàng là bà vú của Lệ phi, nhìn Lệ phi lớn lên, tự nhiên không đành lòng nhìn nàng không cao hứng.
“Bổn cung không có việc gì,” Lệ phi ôm Ngu Y Lạc, nhìn khuôn mặt tinh xảo của bé con, nhẹ giọng nói: “Ngươi kêu người tới đem đệm chăn tất cả đều thay đổi đi!”
Trương ma ma đang định rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại ngừng lại.
“Nương nương, Hoàng Hậu lần này có thể ra tay, chắc hẳn đã xếp không ít người vào cung chúng ta, nô tỳ sẽ tìm ra hết thảy, nương nương yên tâm chút.”
......
Ngu Y Lạc lại lần nữa tỉnh lại, đã tới rồi buổi tối, tẩm cung ánh nến bập bùng.
【 một giấc ngủ dậy trời đã tối rồi, có điều sao lại an tĩnh vậy? 】
Nghe được thanh âm, Lệ phi biết nàng tỉnh, đứng dậy đem nàng bế lên.
“Nương nương, đây là bà vú nô tỳ giúp công chúa tìm, ngươi nhìn xem liệu có người nào tương đối thích hợp?” Trương ma ma chỉ vào ba phụ nhân mặc đồ than chì.
【 không muốn bà v·ú, bà v·ú sao bằng mỹ nhân mẫu thân? 】
Lệ phi cong cong khóe miệng, nỗi lòng cũng như vơi đi vài phần, kêu Trương ma ma đưa mấy người kia đi. Đôi mắt nữ nhi còn chưa khôi phục bình thường, nàng thật không an lòng để mấy người kia tới chăm sóc nữ nhi nàng. Ba phụ nhân đều ngẩn người, nghiễm tưởng chuẩn bị được tuyển vào cung ăn sung mặc sướng chỉ cần chăm sóc tiểu công chúa, giờ nương nương lại nói đi ra ngoài? Mấy người tuy trong lòng bất mãn, cũng không dám nhiều lời, liền cứ vậy bị Trương ma ma đưa ra ngoài.
Lệ phi trêu đùa tiểu Y Lạc mềm mụp trong lòng ngực, nghe được tiếng bước chân trở lại, cũng không ngẩng đầu lên hỏi. “Đưa đi chưa, Phù Dung đâu?”
Không nghe được hồi âm, nàng ngước mắt liền nhìn liền thấy một thân mình khoác áo vàng đứng trước mặt. Nàng kinh ngạc chớp mắt, tính toán đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng ngăn nàng hành lễ, nhẹ giọng mở miệng, “Nàng ôm tiểu công chúa, lại mới sinh xong, không cần hành lễ.”
Nói xong duỗi tay ôm lấy Ngu Y Lạc, ngồi vào một bên ghế gập.
【 này bạo quân lại tới làm gì, tới quấy rầy thế giới 2 người của ta cùng mỹ nhân mẫu thân sao? 】
Ngu Y Lạc khó chịu vặn vẹo thân mình.
“Không biết Hoàng Thượng tới nơi này là vì chuyện gì?” Lệ phi cũng không biết mục đích Hoàng Thượng tới, liền cất tiếng hỏi.
Hoàng Thượng giơ tay nhéo nhéo mặt nhỏ trắng nõn của Ngu Y Lạc.
“Trẫm nhớ tới tiểu công chúa còn chưa có tên, cho nên xử lý xong việc liền tới đây. Lệ phi cảm thấy tiểu công chúa tên gọi là gì thì tốt?”
Lệ phi sửng sốt, nàng xác thật quên mất việc này. Chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng đã tự mình tới đây, hẳn đã nghĩ xong tên cho nữ nhi đi.
“Thần th·iếp tài hèn học ít, vẫn là Hoàng Thượng ban danh cho tiểu công chúa đi!”
【 không phải, mẫu phi người sao phải khiêm tốn vậy, người đường đường là đệ nhất tài nữ trong kinh thành, nói chính mình tài hèn học ít? Cũng không biết bạo quân sẽ cho con tên gì đây. 】
Lệ phi tuy sinh ra trong thế gia chuyên võ, lại là ngoại lệ, một lòng chỉ thích cầm kỳ thư họa. Ngu Y Lạc ngửa đầu nhìn Hoàng Thượng, nếu là thay đổi cái tên, nàng sợ chính mình nghe không quen.
Hoàng Thượng trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mới nói: “Thu thủy người kia, Lạc Lạc như thạch, liền gọi là Y Lạc đi!”
Hắn lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ngu Y Lạc, thanh âm phóng thấp, “Lạc Lạc, có thích hay không?”