Đêm đó, Tưởng Kiêu ngủ ở trong phòng khách của nhà họ Tạ, Tạ Thanh Di ở phòng ngủ trên tầng hai.
Cách nhau một trần nhà, Tạ Thanh Di đang nằm trên giường và gọi video với Tưởng Kiêu. “Bố em đã nói gì với anh?”
Cô đang nằm trên giường, còn ôm một con thỏ màu hồng trong lòng, mùa đông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa tay dài quần dài, mái tóc dài buông xõa, cả người lộ ra vẻ lười biếng và tùy ý.
Tưởng Kiêu ngồi bên cạnh sô pha, mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ tay áo được xắn lên một chút, lộ ra cổ tay thon trắng và lạnh lẽo.
Anh ấy không nói chi tiết về cuộc trò chuyện trong phòng làm việc, anh chỉ nói: “Bác Tạ bảo anh phải làm việc chăm chỉ và tạo dựng sự nghiệp trước rồi mới kết hôn với em được.”
Tạ Thanh Di kinh ngạc há hốc mồm: “Hả? Bố em sẽ nói những lời như vậy sao?”
Buổi tối lúc ăn cơm còn bày ra khuôn mặt đen sì, tại sao đột nhiên lại đổi ý, bằng lòng để Tưởng Kiêu cưới cô?
Thấy cô nghi ngờ, Tưởng Kiêu nói: “Bác Tạ thương em.”
Tạ Thanh Di sững sờ một lúc, sau đó trong lòng có chút xót xa, giống như bong bóng trào ra do đồ uống có ga bị lật úp. Có lẽ là do trong khoảng thời gian này cô đã giằng co với bố khá lâu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông lần nữa, gần như khiến cô quên đi tình yêu và sự quan tâm của bố dành cho cô——
Mẹ nói đúng, bố ngoài lạnh trong nóng.
Cho ông có thất vọng với cô hay không hài lòng với người bạn trai mà cô đã chọn đến mức nào, trong trái tim ông, cô vẫn luôn là đứa con gái cưng mà ông yêu thương nhất.
Đôi lông mi đen dày chậm rãi rũ xuống, che đi sương mù trong đáy mắt, Tạ Thanh Di khàn giọng nói: “Ừm, ông ấy là... người bố tốt nhất.”
Thấy cô buồn bã, Tưởng Kiêu nhẹ nhàng gọi tên cô: “Nguyệt Lượng.”
Tạ Thanh Di hít một hơi, ngẩng mắt nhìn anh, cố tình cười thoải mái: “Hả?”
Cách một màn hình, ánh mắt Tưởng Kiêu sâu thẳm nhưng chân thành: “Đừng lo lắng, anh sẽ không làm cho hai bác thất vọng đâu.”
Trong năm năm, cho dù có khó khăn, gian khổ đến thế nào, anh cũng sẽ đạt được yêu cầu của bác Tạ.
Anh muốn để bác Tạ yên tâm giao Nguyệt Lượng cho anh, cũng để bác Tạ biết rằng con gái của ông không nhìn lầm người.
Tuy rằng không biết cụ thể Tưởng Kiêu và bố đã nói cái gì nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng của anh, ánh mắt Tạ Thanh Di lấp lánh, cũng chân thành nhiệt tình nhìn anh: “Ừm, em tin tưởng anh.”
Thấy đã muộn, ngày mai phải còn phải chạy đến Tô Châu, hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi tắt video.
***
Ngày hôm sau, ba mươi tết, ngày cuối cùng của năm cũ, nắng ấm treo trên bầu trời cao xuyên qua những cành cây.
Sau khi dùng bữa sáng tại biệt thự, bốn người nhà họ Tạ và Tưởng Kiêu tổng cộng lái hai chiếc xe đến Tô Châu.
Tạ Thanh Di ngồi ở ghế phụ nhìn, quay đầu lại hai người đàn ông đẹp trai đang ở hàng ghế sau, khóe miệng giật giật.
Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không kìm được mà lẩm bẩm: “Anh hai, sao anh không ngồi cùng xe với bố mẹ?”
Con chó độc thân mà không hề có mắt nhìn, cứ nhất định phải làm một bóng đèn lớn giữa cặp đôi bọn họ, thậm chí còn ép cô lên ngồi ghế lại phụ!
Tạ Minh Duật nhướng mi, nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Bố kêu anh đến đây.”
Tạ Thanh Nghi càng nhíu mày, càng thêm phiền muộn: “Em đâu còn là trẻ con nữa, có cần phải đề phòng như vậy không. Hơn nữa, không phải ông ấy không biết em và anh Kiêu đang hẹn hò......”
Thấy mình sẽ sai, Tạ Minh Duật nhàn nhạt nói: “Ông ấy không muốn anh cản trở ông ấy và mẹ.”
Tạ Thanh Di: “Hả?”
Nỗi phiền muộn trong lòng lập tức bị quét sạch, cô chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Như vậy cũng đúng!”
Kể từ khi còn nhỏ, bố em đã coi hai anh em cô như bóng đèn, cứ luôn cảm thấy rằng hai người bọn họ đã ngăn cản ông ấy đi cùng với vợ.
Cô và anh trai rất đúng với câu trên mạng câu: “Bố mẹ là tình yêu đích thực, con cái chỉ là tai nạn mà thôi”, chính xác là hàng tặng kèm.
Nhưng—
“Ông ấy không muốn anh cản trở ông ấy và mẹ, vậy bảo anh đến làm bóng đèn cho em và anh Kiêu sao?”
Tạ Thanh Di tặc lưỡi, sau đó học theo giọng điệu bốc phốt cha mình của cậu: “Lão Tạ này thật là không tốt.”
Tạ Minh Duật: “...”
Anh ấy quay lại nhìn về phía Tưởng Kiêu, cất lời chân thành hỏi: “Một con bé xấu xa, nhẫn tâm như vậy mà cậu cũng thích được nữa sao?”
Tưởng Kiêu khẽ cong khóe miệng: “Ừm, tôi cảm thấy rất đáng yêu.”
Tạ Minh Duật: “...?”
Quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù con mắt, bây giờ Tưởng Kiêu cũng chính là một kẻ mù quáng.
Anh ấy cầm notebook, chuẩn bị giải quyết công việc, tránh bị tiếp tục nhét cho thức ăn cho chó.
Nhưng Tạ Thanh Di lại không chịu bỏ qua cho anh ấy, trêu chọc: “Anh à, em đã đưa bạn trai về quê ăn Tết rồi. Anh hơn em năm tuổi, khi nào mới đưa bạn gái về nhà đây?”
Tạ Minh Duật hơi cau mày, lạnh nhạt nói: “Trước tiên em lo cho bản thân mình đi.”
Thấy anh ấy không muốn nói thêm, Tạ Thanh Di nhún vai: “Thật nhàm chán, anh nhàm chán như vậy, chị dâu tương lai nhất định sẽ bị ngạt thở chết mất.”
Tạ Minh Duật không trả lời.
Tạ Thanh Di ngồi ở ghế lái phụ lại có anh trai ngồi ở bên cạnh quan sát, không tiện quấn quýt với Tưởng Kiêu, đành phải ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng chơi trò chơi.
Tuy nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu cũng có chút mệt mỏi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, cô đặt xuống ghế ngồi, nhắm mắt để chợp mắt một chút.
Từ Thượng Hải đến Tô Châu mất khoảng hai giờ lái xe, khi đến khu vực dịch vụ đường cao tốc tiếp theo, Tạ Thanh Di tranh thủ xuống xe đi lại và vội vã chạy ra hàng sau.
Đợi đến khi Tạ Minh Duật quay lại, anh nhìn thấy em gái mình đang khoác tay Tưởng Kiêu, trên mặt viết dòng chữ “đừng cố chia cắt tụi em”: “Anh trai, ngồi ở phía trước đi.”
Tạ Minh Duật: “...”
Anh ấy cũng lười nói thêm, cầm lấy notebook ngồi lên ghế lái phụ, lãnh đạm nói: “Sang năm anh sẽ tự lái xe đi.”
Tạ Thanh Di vui mừng khôn xiết, trên mặt lộ ra vẻ thúc đẩy: “Anh, anh dự tính lớn hơn một chút đi, có khi sang năm sẽ có bạn gái của anh đến, lúc đó anh cũng có thể nắm tay bạn gái ngồi ở hàng ghế sau.”
Tạ Minh Duật không quay đầu lại, chỉ nói: “... Hôm nay em nói nhiều quá.”
“Xí! Đây là lời chúc phúc chân thành của em gái mình, mà anh còn không cảm kích!” Tạ Thanh Di bĩu môi, lại làm ra vẻ mặt ấm ức nhìn về phía Tưởng Kiêu: “Hu hu, anh ấy nói em nói quá nhiều kìa!”
Tưởng Kiêu đưa tay bóp má cô, cười nhẹ: “Anh không cảm thấy nhiều.”
Tạ Thanh Di nhướng mày, vừa tựa đầu vào vai Tưởng Kiêu, vừa khiêu khích hàng ghế trên: “Bạn trai của em đâu có chê em nói nhiều.”
Tạ Minh Duật liếc nhìn hai người đang quấn quýt với nhau trong gương chiếu hậu, trong lòng thầm niệm vài lần “em gái ruột” rồi mới nhịn lại suy nghĩ đuổi cặp đôi thối tha đó ra khỏi xe.
Vào bữa tiệc giao thừa tối hôm đó, Tạ Minh Duật không ăn nhiều lắm, anh ấy nghĩ có lẽ do trên đường đến đây mình đã ăn thức ăn cho chó đến no luôn rồi.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Tạ ở Tô Châu là một biệt thự ba tầng một tòa nhà được mua cách đây mười năm, ở lối vào chính có một khoảng sân rộng trồng đầy hoa và cây cỏ, trên tầng ba còn có một sân thượng rộng rãi, vào buổi mùa hè tối có thể lên đó nướng thịt, đêm mùa thu có thể ở đó ngắm trăng.
Ông nội Tạ và bà nội Tạ cũng đã gặp Tưởng Kiêu rồi, bởi vì anh là con lai, nên bọn họ khá ấn tượng về anh. Chỉ không ngờ rằng lần này Tưởng Kiêu lại cùng với với con cháu của mình trở về, hơn nữa còn trở thành bạn trai của cháu gái mình. Bọn họ không biết những chuyện trong quá khứ nhà họ Tưởng nhưng khi nhìn thấy Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu đứng cùng nhau, nam tài nữ sắc vô cùng xứng đôi, trong lòng cũng đều cảm thấy hài lòng, hòa thuận xem Tưởng Kiêu là cháu rể của mình, bảo anh ngồi xuống ăn bánh uống trà. “Tiểu Tưởng, đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình nhé.”
Tình thân mà Tưởng Kiêu được nhận lấy rất mờ nhạt, lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác sống trong một gia đình bình thường là như thế nào.
Sự ân cần và tốt bụng của ông nội Tạ và bà nội Tạ, bác Tạ và dì Tạ một người bố nghiêm khắc, một người mẹ hiền lành, cách thể hiện tình yêu thương có thể khác nhau nhưng tình bố mẹ sâu sắc, ấm áp đó khiến người ta yên lòng.
Khi màn đêm buông xuống, không khí ngày Tết càng rộn ràng hơn.
TV được bật để làm âm thanh nền, gói sủi cảo, dán hoa lên cửa sổ, treo lồng đèn, trái ngược với cái lạnh của mùa đông buốt giá bên ngoài cửa sổ, trong phòng ấm áp tình thương.
Trong vũ điệu mở màn sôi động của chương trình Đêm Xuân, cả nhà cùng ngồi quây quần bên nhau để thưởng thức bữa tối giao thừa thịnh soạn.
“Chúng ta chia tay năm cũ, đón năm mới, năm sau cả gia đình chúng ta đều sẽ bình an, sức khỏe dồi dào. Đây là điều may mắn. Năm mới, ông hy vọng mấy đứa tiếp tục bình an, mạnh khỏe, vạn sự như ý.”
Ông nội Tạ là chủ gia đình nâng ly và nói lời chúc phúc năm mới: “Nào, chúng ta uống cạn một ly!”
Mọi người trong bàn cùng nâng cốc: “Bình an và khỏe mạnh, vạn sự như ý!”
Các ly rượu đập vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, như tiếng pháo xua đuổi vận đen.
Đại khái thì con rể mới đến nhà đều không thể thoát khỏi số phận uống rượu, cũng đã ăn xong. Bà nội Tạ, con dâu và cháu gái ngồi trên ghế sô pha xem chương trình Đêm Xuân, mấy người đàn ông ở trên bàn ăn vẫn đang uống rượu.
Bà nội Tạ lắc đầu: “Ông già đó đấy, bác sĩ bảo ông ấy bớt uống rượu mà ông ấy cứ không nghe”.
Bùi Cảnh Yên nói: “Tạ Luân cũng vậy, uống đến mức mặt đã đỏ bừng rồi, mà vẫn còn đang uống.”
Tạ Thanh Di: “...”
Cô nhìn lướt qua bàn một cái, khuôn mặt Tưởng Kiêu có chút đỏ lên vì uống rượu, khi ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, lại phủ lên cho anh thêm một lớp lọc ánh sáng như filter, khiến cả người anh trở nên dịu dàng, bớt bầu không khí cô đơn và lạnh lẽo đi.
“Nguyệt Lượng, Tiểu Tưởng này không tệ.”
Thấy cháu gái nhìn chằm chằm vào bạn trai, bà nội Tạ mỉm cười và giơ ngón tay cái lên: “Trông đẹp lắm.”
Tạ Thanh Di nở nụ cười: “Bà nội, bà cũng là người nhan khống* sao?”
*Chỉ những người đam mê nhan sắc, coi trọng cái đẹp.
Bà nội Tạ cũng rất theo trào lưu, hiểu được từ “nhan khống”, nếp nhăn ở khóe mắt do cười lại càng thêm sâu:
“Chắc chắn rồi, nếu không cháu cho rằng lúc ban đầu bà làm sao thích ông nội của cháu được, đàn ông mê phụ nữ đẹp, phụ nữ cũng thích những anh chàng đẹp trai.”
Tạ Thanh Di cười và nói phải.
Khoảng mười giờ, nhóm người trên bàn đều đã say bí tỉ, xuống bàn tìm chỗ nghỉ.
Tưởng Kiêu trở lại phòng khách rửa mặt để giảm bớt hơi rượu.
Bước ra khỏi cửa một lần nữa, mới đến hành lang tầng hai, anh đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ phòng khách tầng một.
Bước chân dừng lại, cách một cầu thang, mặc dù anh không nhìn thấy quang cảnh phòng khách nhưng anh có thể hình dung ra những khuôn mặt đầy nụ cười thoải mái đó.
Đây có phải là cảm giác gia đình không?
Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên lan can gỗ, mu bàn tay bởi vì tác dụng của rượu mà đã xuất hiện một lớp mỏng màu đỏ.
Lan can cứng và lạnh lẽo, đột nhiên, anh nhớ đến những lan can của cung Côn Ngọc Đàn.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh lấy điện thoại di động ra và tìm thấy dãy số được ghi chú “D”.
Gõ một tin nhắn văn bản: [Bố ơi, đêm giao thừa...]
Sau khi chỉ gõ được vài từ, ngón tay dài của anh lại nhấn phím xóa, xóa từng từ từng từ một.
Bố không bao giờ đón năm mới.
Trong mắt ông ta, sự tồn tại của đêm giao thừa không có chút ý nghĩa gì cả.
“Anh?”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên ở cách đó không xa.
Tưởng Kiêu tắt màn hình điện thoại, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Trong ánh sáng lờ mờ của hành lang, một cô gái trẻ búi tóc cầm trên tay một miếng bánh hoa quế, đang từ cầu thang chầm chậm bước ra.
“Anh làm gì ở đây?” Cô bước đến gần anh.
“Không có gì, anh rửa mặt thôi.”
“Anh say rồi à?” Tạ Thanh Di vươn tay còn lại ra, sờ lên mặt anh, kinh ngạc: “Nóng quá.”
“Anh không say, chỉ là mặt có hơi nóng mà thôi.”
Tưởng Kiêu nắm lấy tay cô đặt xuống: “Sao em lại lên đây?”
“Không phải bởi vì đã lâu rồi anh vẫn chưa xuống sao, em còn tưởng rằng anh say ngã xuống đất luôn rồi.”
Cô nói rồi đưa cho anh chiếc bánh hoa quế trên tay: “Này, anh nếm thử đi, rất thơm đấy.”
Tưởng Kiêu không ăn đồ ngọt cho lắm nhưng nếu Tạ Thanh Di bảo anh ăn thì anh sẽ ăn.
Anh cúi người xuống và cắn chiếc bánh hoa quế trên tay cô.
Tạ Thanh Di trợn to mắt: “Này, em chỉ bảo anh ăn thử một miếng, tại sao anh lại ăn hết của em rồi?”
Tưởng Kiêu hơi sững sờ.
Tóm được sự lúng túng của anh, Tạ Thanh Di bật cười thành tiếng: “Em đang trêu anh thôi, anh ăn đi, dưới lầu có rất nhiều.”
Tưởng Kiêu: “...”
Trong miệng đang ngậm bánh nên không dễ nói chuyện, anh đưa tay lên bóp mặt cô, dường như đang thầm mắng cô, một đứa trẻ hư.
Anh chậm rãi ăn bánh ngọt, Tạ Thanh Di dựa vào lan can, đột nhiên hỏi anh: “Lúc trước ở Bắc Kinh, khi giao thừa anh làm gì?”
Tưởng Kiêu suy nghĩ một chút: “Ăn cơm giao thừa.”
Tạ Thanh Di yên lặng chờ anh nói tiếp, anh rũ mắt xuống: “Ăn tối xong, mỗi người tự về phòng của mình nghỉ ngơi, hết rồi.”
Không có gói sủi cảo, xem Đêm Xuân, dán trang trí cửa sổ, cũng không đón giao thừa.
“À, như vậy sao?”
“Ừm.”
Tưởng Kiêu nói: “Anh biết đấy, bố anh đã ở nước M nhiều năm, hơn nữa ông ấy cũng không có người thân nào khác. Ngày xuân đối với ông ấy mà nói có lẽ là một sự tồn tại như có như không mà thôi.”
Cô độc một mình, không bố không mẹ thì có gì hay ho để mà đón Tết cơ chứ.
Chi bằng coi ngày tết cũng như một ngày bình thường, còn có thể tránh được một số đau đớn.
Tạ Thanh Di cũng biết cảnh ngộ của chú Tưởng, trong lòng thở dài, cũng thật đáng thương.
Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện ông ta đánh Tưởng Kiêu, cô lập tức bổ sung vào trong lòng mình thêm một câu rằng người tội nghiệp chắc chắn có điểm nào đáng ghét!
“Đừng nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa, lần này ở nhà của em, anh phải ăn Tết thật vui vẻ.”
Tạ Thanh Di khoát lấy cánh tay của anh, cười nói: “Vừa rồi bà nội còn khen anh với em, nói em có mắt nhìn tốt, tìm được một người bạn trai tốt như vậy. Đi thôi, đi xuống dưới ngồi chơi, đúng lúc kéo anh trai em đi đấu địa chủ!”
Tưởng Kiêu mím môi cười: “Được.”
***
Ngay khi đồng hồ điểm qua mười hai giờ, lời chúc “Chúc mừng năm mới” vang lên đồng thời trong TV lẫn trong phòng khách.
Trưởng bối đã lớn tuổi rồi và không thể thức khuya được, thức đến mười hai giờ, ai nấy cũng đều về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu tách nhau ra tại cầu thang, đèn treo tường mờ mờ, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt rực lửa và kiềm chế.
“Năm mới vui vẻ, bạn trai ạ.”
Tạ Thanh Di cong mắt, ngón út móc chặt ngón tay anh: “Đây là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau.”
Tưởng Kiêu nắm ngược lại tay cô, trong mắt cũng tràn đầy sự dịu dàng và vững vàng chưa từng thấy: “Chúc mừng năm mới... của anh.”
Anh cúi người, ghé sát vào bên tai cô, thì thầm nói ra nửa câu cuối: “Cục cưng.”
Hai từ trầm thấp đó tiến vào tai Tạ Thanh Di, ngứa ngáy khó chịu, cô co rụt cổ lại, một bên mặt nóng bừng, thì thào nói: “Cẩn thận bị phát hiện.”
Ánh mắt Tưởng Kiêu vô tội: “Anh chỉ là nói thật, không muốn làm gì cả.”
Tạ Thanh Di: “... Ờ!”
Cô trừng mắt nhìn anh rồi rút tay mình lại: “Muộn lắm rồi, em đi ngủ đây.”
Tưởng Kiêu “ừm” một tiếng rồi nhìn cô cười: “Ngủ ngon.”
Anh cười như vậy, cười đến mức khiến trái tim của Tạ Thanh Di cũng mềm nhũn ra, nhanh chóng đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại, xoay người bước về phòng của mình.
Tưởng Kiêu đứng đó, đưa mắt nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại, rồi anh mới thu hồi ánh mắt lại.
Cúi đầu một lần nữa, anh nhìn lòng bàn tay mình, như thể vẫn còn lưu lại nhiệt độ của đầu ngón tay cô.
Đường nét trên gương mặt khẽ dịu đi hơn một chút, vừa cất bước đi về phòng, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Hiển thị người gọi là quản gia Ngô của Cung Côn Ngọc Đàn.
Ở đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói lo lắng của quản gia Ngô: “Cậu chủ, không ổn rồi, ông chủ đột nhiên ngất xỉu rồi! Xe cấp cứu đang trên đường đến, cậu mau quay về xem thử đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT