Trách số phận trớ trêu, trách trời khéo tạo cảnh oan nghiệt, trách những người mình hết dạ yêu thương tin tưởng nỡ sống hai mặt cũng không bằng tự trách bản thân mình!
Ngọc Dao đấm vào ngực, vào đầu tự trừng phạt. Lực tay mỗi lúc một mạnh đến khi xụi lơ không buồn cử động được nữa. Nỗi đau da thịt không đủ đè áp nỗi đau trong lòng. Nước mắt dẫu rơi thật nhiều cũng không giúp cô xóa nhòa những vết cắt nơi trái tim.
Cô lê bước chân nặng trĩu rời đi trong im lặng. Thầm nhủ với lòng rằng: coi như chưa từng đến đây, chưa từng nghe một điều gì cả. Nhưng sao nơi lồng ngực trái lại đau như thế này?
Nước mắt lại thi nhau lăn dài xuống gò má. Nhiều thật nhiều nên cô cũng chẳng buồn lau nữa. Trong bóng chạng vạng vùng ngoại ô thiếu ánh điện đường, Ngọc Dao không quay về thành phố. Cô nhắm mắt đi về một hướng khác.
Giữa mênh mông đất trời, chiếc bóng nhỏ bé của Ngọc Dao dần chìm vào con đường xa tít tắp. Cứ đi như vậy thôi tới đâu hay tới đó. Đến một nơi không ai quen biết cô, không ai tìm thấy cô thì càng hay!
Nhưng có lẽ, nghiệt duyên chưa tới lúc dứt. Nợ ân tình chưa trả xong nên vọng vào tai cô tiếng còi hú vang dậy một vùng tối. Theo đó ánh đèn pha ô tô chói lòa cả mắt. Cô vô thức nhắm chặt mắt ngồi thụp xuống bên vệ đường.
Trên chiếc xe đi đầu.
"Lão Đại, hình như cô Ngọc Dao?"
Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở to đôi mắt. Anh vô thức ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy xe đồng đội và hàng cỏ tranh lao xao ven đường.
"Sao có thể? Chị dâu cậu đang ở thành phố!" Như để minh chứng lời nói của mình đúng, anh giơ tay nhìn chiếc đồng hồ định vị, rồi khẳng định lại lần nữa với Hải Thần: "Định vị đồng hồ của tôi và của Ngọc Dao đều ở đó." Anh quay mặt trách Hải Thần: "Cậu đó, suốt ngày nhàn rỗi ngắm ảnh Hải Băng rồi thấy bóng ai lại nhầm Ngọc Dao!"
Hải Thần cười lấp liếm: "Lão Đại, không phải anh cũng từng nhầm người đó à?"
Dương Duy cười. Đôi mắt sâu thăm thẳm hướng về nơi rực sáng ánh đèn. Xuyên qua màn đêm anh như thấy cô đang co ro trên chiếc giường rộng. Anh chợt chạnh lòng.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày anh lỡ hẹn với vợ. Bỏ cô lại một mình trong khu nghỉ dưỡng cô đơn. Anh biết Ngọc Dao buồn, đau lòng nhiều và cũng rất giận anh nữa. Thậm chí cô đã bắt đầu nghi ngờ anh có gian tình với người yêu cũ. Nhưng anh tin, chỉ cần anh còn sống sau chuyên án này, anh sẽ gác súng, trả mũ từ giã sự nghiệp binh đao trở về quỳ gối xin vợ tha thứ. Rồi đưa cô rời xa nơi này đến một nơi chỉ thuộc về gia đình nhỏ của anh. Bỏ lại tư thù quá khứ. Bỏ hết tất cả bốn chữ 'sự nghiệp vẻ vang' về kinh doanh chăm lo vợ con, sống trọn kiếp người bình an, thanh thản.
Nghĩ đến viễn cảnh êm ấm đó, lòng anh càng nôn nóng.
"Tăng tốc đi! Để xổng con cá lớn lần nữa, tôi bít đường về thăm vợ con!"
"Lão Đại, anh nôn làm gì? Dù sao vết thương ở ngực và tay anh vừa cắt chỉ. Anh đừng chủ quan miệng vết thương lại toét ra."
"Vì ngày về với vợ, có toét cũng đáng!"
Bao năm ẩn mình, truy vết, mai phục chờ đợi cá cắn câu. Hôm nay, anh phải tóm gọn tàn dư, quét sạch đám tay chân bộ hạ của ông trùm buôn bán vũ khí Hai Võ. Đưa bọn người cần chấp pháp ra ánh sáng.
Anh vì ngày về đoàn tụ mà hăng say tiến về một địa điểm. Anh sao biết được, tại cung đường này, anh và vợ đã bỏ lỡ cơ hội giải bày khúc mắc trở về bên nhau.
Mà Ngọc Dao cũng vậy!
Khi tiếng còi hú xe cảnh sát lướt qua. Khi trong tầm mắt cô chỉ còn một mảng tối. Ngọc Dao sao ngờ được: tại nơi đây, hai người đã để vuột mất nhau.
Bởi trong bóng tối vùng ngoại thành, đôi mắt cô chợt tinh lạ. Theo hướng xe cảnh sát, cô như sực nhớ điều gì bèn chạy ngược về lối cũ.
Lúc cô về đến căn nhà nhỏ, nơi Thiên An đang dưỡng thương cũng là lúc cô thấy Dương Duy, người chồng cô mong ngóng cả tuần nay giơ khẩu súng ngắn lên trời bắn phát đạn chỉ thiên kèm theo lời dụ quy hàng: "Thiên An, anh nghe cho rõ đây! Hiện tại nơi đây cảnh sát đã khép chặt vòng vây. Tôi khuyên anh bỏ súng quy hàng để hưởng chính sách khoan hồng của Nhà nước. Nếu còn ngoan cố chống cự...đừng trách tôi không vị nể tình thân!
Tôi cho anh mười giây. Mười giây bắt đầu.
Mười
Chín
Tám
Bảy..."
Tiếng đếm ngược của anh như những nhát dao cứa thẳng vào tim Ngọc Dao.
"Sáu
Năm
Bốn
Ba
Hai..."
Trong nhà.
"Mịa nó, tên cớm chóa chớt! Mũi anh ta đúng là mũi chóa săn!"
Nói dứt lời Thiên An kéo hộc bàn lấy ra khẩu súng ngắn.
Đoàng...! Phát đạn bắn ra từ một ô cửa.
"Hải Băng, tôi bọc hậu cho em! Em mau tìm đường thoát ra!"
Hải Băng quan sát bên ngoài qua ống nhòm: "Thoát? E là đã muộn! Anh có biết nổ súng ở thời khắc này là khiêu khích giới hạn của Dương Duy không?"
"Thế em nói xem, em còn có kế nào hay kế điệu hổ ly sơn này không? Em đừng chần chừ bỏ lỡ thời gian vàng! Mau rút ra theo lối cửa hậu chạy thẳng về hướng Bắc. Cách đó 100 mét sẽ có anh em ở đó hỗ trợ!"