"Ký vào, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ làm vợ hợp đồng của tôi".
"Vậy... số tiền ấy".
"Yên tâm tôi không nói hai lời".
Dược Đan cảm thấy hơi hối hận vị ký vào hợp đồng này.
Trong hợp đồng ghi rõ một vài điều nhớ nhất.
- Không tình yêu, tình cảm.
- Bất kể xâm phạm riêng tư đến bên A.
- Không quan hệ, không sinh con.
Dược Đan uống cạn cốc nước trên bàn nghĩ cuộc sống sau này sẽ chẳng dễ dàng.
Đúng là lấy được tiền của thiên hạ...
Người đàn ông họ Cao ký xong liền biến mất, mọi thứ xoay quanh người đó thật sự bí ẩn ngoài biết họ của người ta ra Dược Đan chẳng biết gì.
Mà thôi kệ!
Dược Đan cầm đồ của mình dời khỏi quán cà phê, cầm được đủ tiền trong tài khoản liền tức tốc đến bệnh viện Nhi Đồng.
...**********...
Khi đã đóng đủ tiền viện phí cho con gái nhỏ Dược Đan mới yên lòng phần nào.
Trước đó, cái cảm giác thiếu túng đến kiệt quệ ăn mòn tất cả khả năng, đến mức người phụ nữ làm mẹ rơi vào thế khó.
Phải trải qua cảm giác con đi viện không có tiền trả người ta Dược Đan thấy bản thân thật vô dụng.
Dược Đan hiện tại là giáo viên dạy cấp ba cùng thành phố. May mắn bén duyên gặp người đàn ông họ Cao kia nên đi ký hợp đồng với nhau.
Chỉ mong thời gian ba năm trôi thật nhanh.
"Bé con của mẹ con sắp khỏe lại rồi" Giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi người làm mẹ.
Thiêng liêng, tấm lòng thương con sâu sắc khó tả.
Bé gái khoảng bốn tuổi tay nhỏ chạm vào Dược Đan kêu khó khăn: "Mẹ... mẹ ơi"
Dược Đan nghe xong quệt vội nước mắt sắp rơi ôm lấy niềm tin sống của mình.
Thần chết lần này đã trả lại đứa con gái nhỏ rồi, điều này sao vui đến thế? Vui hơn cả cầm trong tay số tiền lớn cứu lấy mạng sống mong manh.
"Ừ con gái mẹ đây"
Dược Đan vỗ lưng con bé rồi mang trước mặt những thức quà bánh sặc sỡ', đáng yêu.
"Mừng bé con của mẹ khỏe mạnh đây là những gì con được có hạnh phúc không vì đã có mẹ ở đây rồi"
Bé Sao bĩu môi mắt đỏ hoe ôm mẹ lần nữa.
"Bé con ăn cháo nha nào há miệng to ra một chút a...a...a"
Bé Sao ngoan ngoãn ăn xong lăn ra ngủ say nên Dược Đan cùng lúc ấy nhận được tin nhắn của trợ lý của người đàn ông họ Cao kia.
Tin nhắn:
"Tám giờ tối có mặt nhà hàng Rồng Nước".
"Được, tôi sẽ đến".
"Ăn mặc đẹp một chút".
Trợ lý kia nhắn đúng hai tin dặn trước.
"Lại phải tốn một đống tiền vào mấy thứ hào nhoáng kia rồi".
...********...
Dược Đan cẩn thận đến trước nửa tiếng, đã ngồi vào đúng phòng rồi chỉ chờ gia đình của người đàn ông kia đến thôi.
Trong khi ngồi chờ nhân viên mang nước đãi khách.
Dược Đan ngồi chán lấy điện thoại trong túi xách ngắm hình con gái vừa sinh nhật bốn tuổi.
Mỗi bức hình đều là không gian bệnh viện nhạt nhòa và ảm đạm nhưng hình ảnh hiện nụ cười bé Sao đã khắc họa được nét đẹp ngây thơ, hồn nhiên.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng cửa phòng vip bật mở.
Người hồi sáng ở quán cà phê xuất hiện với bộ đồ khác và vẻ mặt có chút mệt mỏi hơn.
Dược Đan theo phép lịch sự đứng dậy chào hỏi:
"Chào anh tôi là người anh thuê đến đây"
Dược Đan sợ người đàn ông kia không nhớ nổi mặt mình nên giới thiệu qua tại vì hồi sáng người này không thèm liếc cô một cái.
Người đàn ông họ Cao chỉ tạm cúi đầu khẽ như biết rồi và không lên tiếng.
Liếc qua sơ bộ Dược Đan chỉnh trang lại bản thân qua bộ váy sơ mi tay cộc dài ngang đầu gối,
mặt mũi trang điểm đơn giản, tóc búi bằng trâm, chân đi cao gót.
Hai cái liếc mắt anh ta đã lắm rõ mọi thứ toát ra từ Dược Đan.
"Cô bao nhiêu tuổi?"
Bất ngờ quá tự nhiên Cao Hoàng Kiệt hỏi tới nhưng mắt chăm chú vào điện thoại.
"Tôi hai tư tuổi".
"Không được có quan hệ ngoài luồng"
"Dạ tôi biết rồi".
Cao Hoàng Kiệt chưa kịp điều tra thông tin về người này chỉ tạm thời biết tên tuổi.
"Cô đã có..."
"Dạ tôi có rồi".
Dược Đan nghĩ ngay đến câu hỏi anh sẽ hỏi.
Người đàn ông lúc này bỏ điện thoại ra một bên, đáp: "Cô có biết tôi hỏi gì không?"
"Thì... anh tính hỏi tôi có con chưa tôi cũng trả lời là có rồi".
Cao Hoàng Kiệt cố nhịn sự kiên nhẫn với người phụ nữ.
"Tại sao cô có con rồi lại ký với tôi".
"Tôi biết anh chỉ yêu cầu nhỏ hơn 30 và là nữ độc thân..."
"Cút". Anh lạnh nhạt lên tiếng.
"Hả?".
Anh nhờ tên trợ ký kia tìm kiếm một người đóng giả vợ hợp đồng mà nhặt đúng rau xanh có sâu.
"Ba giây cuối cùng để cô cút khỏi đây".
Dược Đan hoảng theo không biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng vì sợ quá nên vội đi khỏi tầm mắt.
"Tôi bảo cậu tìm người đàn bà trong sạch độc thân có vẻ bề ngoài tại sao hả?"
"Sếp em... em biết sai rồi nhưng bây giờ sắp đến giờ rồi tìm đâu ra người đây".
Anh ta tức giận cúp máy trong lòng không thôi nảy lửa.
"Khốn kiếp... cmn".
Cao Hoàng Kiệt trút giận lên bức tường mặt không biến sắc.