Cả buổi ngồi học là Doãn Hân Nghiên vẫn chỉ nghĩ đến chuyện cá nhân của mình, nào là việc tại sao đến giờ cô vẫn chưa mang thai, hay thậm chí là việc có khi nào cơ thể của cô có chỗ nào đó không tốt hay không?
Cứ mải mê suy nghĩ mà cũng đã hết một buổi học, lúc này Chu Băng Thanh ở bên cạnh liền nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên à, cậu sao vậy?
- Tớ…
Còn chưa đợi Doãn Hân Nghiên nói hết thì giảng viên Lâm Tế cũng đã đi đến chỗ của cô, đầu tiên là nhìn cô, sau đó lại nói:
- Hân Nghiên, dạo này em không được khỏe sao?
- À, không có, em vẫn rất khỏe mạnh mà, thầy Lâm đừng lo.
- Vậy thì em nên chú ý nhiều hơn vào bài giảng đi, đã sắp bước qua năm mới rồi, qua Tết chắc là các em sẽ có một bài kiểm tra lớn đây.
- Vâng.
Đợi khi Lâm Tế rời đi thì Chu Băng Thanh mới lắc đầu rồi còn tặc lưỡi, nói:
- Nghiên Nghiên à, dù rằng cậu có chồng rồi nhưng mà tớ nghĩ giảng viên Lâm này vẫn để ý cậu lắm đó.
- Nghĩ gì vậy chứ? Thầy ấy vẫn luôn như vậy đối với các sinh viên khác mà.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại nắm tay của Chu Băng Thanh, nói:
- Thanh Thanh, cậu đến bệnh viện với tớ một chút được không?
- Ờ được.
Sau khi trả lời xong thì Chu Băng Thanh mới thấy có gì đó là lạ, bỗng nhiên cô ấy lại đưa mắt nhìn Doãn Hân Nghiên rồi mở to, nói:
- Cái gì? Cậu đến bệnh viện làm gì? Doãn Hân Nghiên, đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy?
- Không có, không có, không có! Tớ không sao hết.
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng có hơi ngượng ngùng một chút, nhưng để tránh cho cô bạn này nghĩ nhiều rồi suy diễn linh tinh thì cô cũng nhỏ giọng nói:
- Tớ chỉ muốn kiểm tra tổng quát một chút thôi. Vì lúc trước do kết hôn quá gấp gáp nên tớ cũng chưa kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân nữa.
- Thật sao? Hay là cậu có thai rồi?
- Không có đâu, cậu không thấy tớ khỏe như trâu à?
Tuy rằng Chu Băng Thanh không dám nói chắc về chuyện riêng tư của Doãn Hân Nghiên, nhưng cô ấy tin tưởng Đô Đốc sẽ không khiến Doãn Hân Nghiên thất vọng đâu.
[…]
Lúc Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh rời khỏi trường để bắt taxi đến bệnh viện thì đã không nhìn thấy Uông Lục Chi đang ở gần đó. Hiển nhiên Uông Lục Chi cũng định gọi chị dâu của mình nhưng lại thấy gương mặt lo lắng, sốt sắng của chị dâu thì cô ấy lại quyết định sẽ đi theo dõi xem sao.
Đi theo Doãn Hân Nghiên được một lúc thì Uông Lục Chi cảm thấy bản thân bị sốc đến sắp bay màu rồi!
Chị dâu vào bệnh viện á? Nhưng vào đây làm gì cơ?
Không nghĩ ngợi nhiều, Uông Lục Chi liền cầm điện thoại lên rồi nhắn tin vào nhóm chat của Uông gia, hiển nhiên là trong này chỉ có Vi Tuyến, Uông Bác Văn, Uông Lục Chi và Uông Mạc mà thôi.
[Uông Lục Chi]: Không xong rồi! Chị dâu đến bệnh viện rồi!
[Vi Tuyến]: Cái gì? Nghiên Nghiên đến bệnh viện làm gì?
[Uông Bác Văn]: Con có thấy con bé đi vào khoa nào không?
[Uông Mạc]: Địa chỉ?
[Uông Lục Chi]: Bệnh viện Tâm Xuyên.
Đến đây thì Uông Mạc cũng không hồi âm nữa, thay vào đó là Vi Tuyến và Uông Bác Văn lại bảo Uông Lục Chi tiếp tục theo dõi xem cô đi đâu và làm gì.
Với kinh nghiệm theo dõi nhiều năm thì rất nhanh Uông Lục Chi cũng đã theo Doãn Hân Nghiên và Chu Băng Thanh đi đến khoa sản.
Nhìn thấy hai chữ “Khoa sản” thì tay chân của Uông Lục Chi bắt đầu run rẩy rồi, lẽ nào là chị dâu đang định làm gì đó sao?
Nhắc mới nhớ thì hình như sắp tới đây Uông Mạc đã quay về nhà rồi, lần này nghe nói rằng khu vực của anh được thay đổi đại đội canh gác, cho nên Uông Mạc và đồng đội đều được cho về nhà, thời gian ở nhà có thể là hơn một tháng đấy.
Trong đầu của Uông Lục Chi liền bắt đầu nhảy lên bảy bảy bốn mươi chín cái kịch bản, nào là Doãn Hân Nghiên hối hận khi gả cho Uông Mạc nên muốn tránh thai. Hoặc là Doãn Hân Nghiên phát hiện bản thân mang thai nên đang muốn phá bỏ đứa bé.
Nói chung thì cũng không phải chỉ có Uông Lục Chi nghĩ như vậy, dường như là trên dưới Uông gia đều là những người Overthinking nên ai ai cũng nghĩ y như thế.
Còn Doãn Hân Nghiên sau khi đã lấy mẫu xét nghiệm xong cũng ngồi đó cùng Chu Băng Thanh để chờ đợi.
Chu Băng Thanh nhìn cô bạn của mình, lại còn cười nói:
- Cậu lo lắng sao?
- Một chút…
- Đừng lo, tớ nghĩ là không sao đâu mà.
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên cũng đã được gọi tên vào phòng để siêu âm, lúc này Chu Băng Thanh cũng đứng ở ngoài để chờ.
Cơ mà…
Chu Băng Thanh đã nhìn thấy một con chuột lớn đứng lấp ló ở bên kia, cô ấy trực tiếp bước đến chỗ của Uông Lục Chi, nghiêng đầu nói:
- Lục Chi? Sao em lại ở đây? Lại còn lén lén lút lút như vậy nữa chứ? Em… Đang làm gì vậy?
- Chị Thanh Thanh… Có phải chị dâu không muốn làm vợ của anh cả nữa đúng không?