Ngày đẹp trời như bao ngày khác, Doãn Hân Nghiên nghe mẹ chồng nói rằng hôm nay hãy về nhà sớm một chút, hình như Uông Tráng đang có chuyện gì đó muốn thông báo với cả nhà.

Đến đây thì dùng đầu gối cũng biết hắn ta định đem người yêu là Đổng Ninh về ra mắt gia đình rồi, dù sao thì với một người phụ nữ có tâm cơ cao như Đổng Ninh thì chắc hắn sẽ nằng nặc đòi danh đòi phận, nhưng với tình hình của Uông Tráng thì chuyện kết hôn sẽ không xảy ra.

Cho nên!

Để “an ủi” và “dỗ dành” bạn gái yêu dấu thì Uông Tráng phải để cô ta yên tâm, mà cách để yên tâm nhất cũng chỉ có thể là đưa Đổng Ninh về Uông gia để ra mắt với cha mẹ.

Lúc Doãn Hân Nghiên về đến nhà thì đã thấy Đổng Ninh xuất hiện ở đây rồi, thậm chí là gương mặt của cha mẹ chồng cũng rất không vui, hai người chỉ biết ngồi đó và nhâm nhi ly trà trên tay, so với lúc đến nhà cô xin cưới thì đúng là khác biệt lớn thật đó.

Không chỉ có Vi Tuyến và Uông Bác Văn khó chịu, đến người hoạt bát nhất nhà là Uông Lục Chi cũng phải khó chịu mà ngó lơ bằng cách bấm điện thoại để xả “sì chét” nữa kìa.

- Cha mẹ, con về rồi ạ.

Vừa nhìn thấy con dâu bảo bối là thái độ của Vi Tuyến và Uông Bác Văn liền thay đổi còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Vi Tuyến ngước mắt lên nhìn con dâu, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu thương, thậm chí còn rất long lanh khi thấy Doãn Hân Nghiên nữa. Nhẹ giọng nói:

- Nghiên Nghiên về rồi à? Con có mệt không, hay con lên phòng nghỉ ngơi chút đi, đợi khi nào bữa trưa chuẩn bị xong mẹ sẽ gọi con nha?

- Không sao đâu mẹ, con lên phòng thay quần áo rồi sẽ xuống ngay, con nghe nói hôm nay A Tráng đưa bạn gái về nhà, thân làm chị dâu phải thay mặt Uông Mạc xem xét chứ.

Nói xong Doãn Hân Nghiên cũng vui vẻ đi lên phòng, khỏi cần nói cũng biết thái độ của Vi Tuyến và Uông Bác Văn là vô cùng hài lòng, sau đó khi cô rời đi thì gương mặt của bà ấy lại thay đổi trở nên lạnh tanh nhìn về Uông Tráng, nói:

- Nhìn thấy chị dâu con chưa? Như vậy mới là người vợ tốt, người con dâu tốt, chồng không có ở nhà là sẽ thay mặt chồng để xử lý mọi việc cho thỏa đáng, người ta là vợ chồng “hợp pháp” cũng không vô cớ giận dỗi lung tung, thậm chí còn hiểu cho công việc của chồng mình. Người như Nghiên Nghiên mới đáng để cưới làm vợ, hiểu chưa?

Hiển nhiên người đủ thông minh sẽ hiểu ý của Vi Tuyến là gì, mà Đổng Ninh cũng không phải cô gái ngây thơ chưa trải sự đời. Cô ta chỉ cần nghe qua thôi cũng đủ biết là người “mẹ chồng” này không thích mình, thậm chí là còn đưa ra ám hiệu cho Uông Tráng để hắn ta chia tay mình.

Cơ mà với một người thích diễn như Đổng Ninh thì rất nhanh cô ta đã nhập vai, còn cúi đầu dường như rất ấm ức, mím môi rồi cắn môi, làm đủ thứ chuyện chỉ để “ngăn” bản thân không rơi lệ.

Uông Tráng nhìn bạn gái sắp khóc liền đau lòng, hắn ta còn nhìn mẹ mình, nói:

- Mẹ không thể so sánh chị dâu với Ninh Nhi được. Chị dâu xuất thân gia đình quân nhân, đương nhiên chị ấy sẽ hiểu và thông cảm công việc của anh cả. Còn Ninh Nhi chỉ là một cô gái xuất thân bình thường, con gái giận dỗi một chút mới đáng yêu mà mẹ.

Vi Tuyến thật sự cạn lời rồi, bây giờ bà ấy rất là hối hận, nếu biết trước thằng con thứ trưởng thành sẽ có hiếu với gái như vậy thì lúc đó bà ấy đẻ trứng hột vịt đem luộc ăn còn bổ hơn.

Trong lúc Vi Tuyến đang cạn lời thì Doãn Hân Nghiên cũng đã xuống nhà, cô ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, sau đó còn nhìn Đổng Ninh mỉm cười nói:

- Chào chị Đổng, lại gặp nhau rồi.

- Chị dâ… À không, chào Nghiên Nghiên… Đã lâu không gặp.

- Hả? Có lâu sao? Em nhớ cách đây ba ngày còn nhìn thấy chị choàng vai bá cổ với một nam thanh niên nào đó ở gần trường của em mà? Hình như cậu thanh niên đó còn hôn chị nữa kìa.

Đổng Ninh nghe đến đây cũng giật mình, ngay sau đó cô ta còn xua tay bảo Doãn Hân Nghiên nhìn nhầm người rồi, hiển nhiên Uông Tráng cũng lên tiếng bảo vệ bạn gái, hắn ta nhìn cô, có hơi nhíu mày lại lạnh giọng nói:

- Chị đừng vu oan cho Ninh Nhi, ba ngày qua cô ấy vẫn ở nước ngoài để tham gia một cuộc thi piano mà. Làm sao có chuyện để chị bắt gặp được chứ!

- À! Ra vậy, thì ra chị Đổng ở nước ngoài tham gia cuộc thi… Nhưng em có thắc mắc, cuộc thi đó là gì thế ạ?

Đương nhiên là Đổng Ninh sẽ nói dối rằng đó là một cuộc thi mang tính quốc tế có tên là Jumbainer, mặc dù cô ta không có giải nhưng vẫn có một kỉ niệm chương để lưu lại kỉ niệm ở đó. Để xác minh lời nói của mình thì Đổng Ninh còn lấy điện thoại ra và mở cho Doãn Hân Nghiên cũng như là Uông gia xem tấm ảnh mình đã chụp cùng kỉ niệm chương.

Vốn dĩ Đổng Ninh còn nghĩ bản thân đã chuẩn bị rất xuất sắc bằng chứng, nhưng Uông Lục Chi lại thở dài, nói:

- Chị Đổng, chị nói dối thì nên tìm một cuộc thi nào đó nhỏ nhỏ thôi. Lấy cả Jumbainer mà không biết rằng cuộc thi đó chỉ tổ chức vào tháng ba hằng năm thôi sao? Bây giờ đã là tháng chín rồi, ai đời lại tổ chức Jumbainer chứ.

Đổng Ninh triệt để cứng họng, nhưng rồi rất nhanh cô ta lại nói:

- Không phải, chị không nói dối, là Junaner, không phải Jumbainer, chắc là vừa rồi chị nói nhầm.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Nhưng Doãn Hân Nghiên lại nhìn Đổng Ninh rồi nghiêng đầu, nói:

- Junaner? Có giải quốc tế nào tên là Junaner sao?

- Có, cuộc thi tổ chức hằng năm ở Đan Mạch, chắc là em…

Còn chưa để Đổng Ninh chữa quê xong thì Doãn Hân Nghiên đã vỗ tay một cái đét, lại nói:

- A! Là Rubanier! Ở Đan Mạch chỉ có hai giải về nhạc cụ là violon với tên Junior và piano là Rubanier thôi… Chị Đổng… Chị thật sự không nói dối chứ?

Có vẻ như lúc này Đổng Ninh đã có thể hát bài ôi con sông quê, con sông quê rồi… Nhưng tên ngu hết thuốc chữa là Uông Tráng lại còn bênh vực bạn gái, nói:

- Chị đừng làm khó Ninh Nhi, cô ấy không giỏi ngoại ngữ nên nhiều khi nhớ nhầm tên thôi.

- Chị cũng không nói là làm khó, chỉ là đối với một nghệ sĩ mà ngay cả tên cuộc thi cũng nói sai… Thì liệu người đó có đáng tin hay không?

Chỉ với một câu đơn giản thế thôi cũng đủ để Đổng Ninh phải out trình rồi. Một con tép riu nhỏ xíu như vậy mà lại dám đến đây múa rìu qua mắt thợ sao?

Ngại thật đó, ở Doãn gia bây giờ giải thưởng về nhạc cụ đã chất thành đống rồi, gần như chỉ là để bán phế liệu thôi.

Cuối cùng, buổi ra mắt bạn gái đã bị Vi Tuyến và Uông Bác Văn xem xét qua loa rồi không nói gì nữa, ngay cả việc có đồng ý hay không cũng không thèm nói.

Lúc này, Doãn Hân Nghiên biết rằng bản thân đã lỡ làm cho người ta ghét.

Cơ mà… Cô sinh ra cũng không có nhu cầu làm vừa lòng ai, muốn ghét thì ghét đi, cũng có làm gì được cô đâu à.

Mời ghét!

Ai thèm quan tâm chứ, xí!

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play