Rui và Hibiki đang đứng đằng sau họ, an ủi Shinku đang khóc với khuôn mặt tái nhợt.
Không ai trong số họ từng nghĩ đến khả năng có mối quan hệ lãng mạn giữa Haruka và Shinku.
Mọi người đều biết rằng Shinku đã tập trung vào địa vị của cô bằng lời nói và hành động thông thường và đã tiếp cận Shun nhiều lần.
Mặt khác, Haruka lại tích cực dính líu đến Ise Ria, một Công dân hạng E mà mọi người đều tránh mặt, và địa vị của anh cũng là rác rưởi. Trên hết, anh từng có tiền sử bạo lực ở thực hành trong rừng.
Khi Hibiki chứng kiến Shinku, cô ấy xấu hổ quay mặt đi khỏi Haruka, còn khi Haruka ngậm lấy môi, cô ấy đã rơi nước mắt vì xấu hổ.
Trong mắt Hibiki, cô không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài việc Shinku không muốn ở bên anh, vì những định kiến của cô về Haruka.
Chuyện này xảy ra là điều đương nhiên và không thể tránh khỏi.
★
"Cảm ơn nhé, Sumireko-senpai."
"Em không cần phải cảm ơn chị."
Trong phòng Câu Lạc Bộ Khoa Học, Haruka và Sumireko ngồi trên chiếc ghế sofa rách nát.
Sumireko nằm xuống ghế sofa và đặt cả hai chân lên đùi Haruka.
Trái ngược với vẻ ngoài nặng nề và thô kệch, đôi chân máy của cô lại nhẹ đến bất ngờ.
"Chị xem từ khi nào thế?"
"Từ đầu. Chị đang quan sát từ trên trời."
"Không phải từ bên dưới tới à?"
"Chị không thể nghe thấy cuộc trò chuyện, đó là lý do tại sao chị phải xuống đó."
Đuôi của Sumireko di chuyển khắp phòng theo mọi hướng, vận hành các hộp điện và máy pha cà phê để chuẩn bị cà phê cho cả hai.
Đuôi của Sumireko dường như có thể cử động tinh tế hơn so với vẻ ngoài to lớn và cứng cáp của nó. Haruka tò mò theo dõi từng chuyển động của đuôi.
"Thật tiếc... Chị thực sự ngạc nhiên khi em chim chuột với một cô gái khác trong khi em lại giấu câu trả lời cho lời tỏ tình của chị."
Sumireko nói với Haruka với giọng điệu nửa trêu chọc, mỉa mai. Biểu hiện của cô cho thấy rằng cô không bận tâm về điều đó.
"Em xin lỗi. Không có chỗ cho lời bào chữa, nhưng em có một cái."
"Em nghiện nước bọt của cô ấy phải không? Chị nghe như vậy."
Sumireko vừa nói, cái đuôi của cô vừa thờ ơ cử động như một sinh vật khác, cô rót cà phê thành phẩm vào cốc thủy tinh.
Cô lấy một ly và đưa cho Haruka.
Cảm ơn cô, Haruka lấy cà phê. Anh nhấm nháp nó sau khi thưởng thức hương thơm một lúc.
Nó không đặc biệt ngon nhưng cũng không tệ đến mức khiến Haruka cau mày.
"Em đang vướng vào một cô gái rắc rối."
"Thành thật mà nói, em không chắc cậu ấy đang nghĩ gì."
Haruka chỉ đi chơi với Shinku vài lần.
Haruka có hứng thú với Shinku, nhưng anh chưa bao giờ có động thái gì với cô, cô cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ lời mời gọi nào với anh.
Hơn nữa, Shinku đã nhắm đến Shun ngay từ ngày đầu tiên đến trường, Haruka chắc chắn rằng cô không có hứng thú với anh.
Có thể là cô muốn luyện tập với Haruka trước khi có động thái với Shun, nhưng dù vậy, thái độ của cô vẫn chưa đúng lắm.
"Vậy...cô gái đó đang tiến về phía em, nhưng sau đó cô ấy cắt đứt em một cách dễ dàng để cứu lấy danh tiếng của chính mình. Từ bây giờ em định làm gì?"
"Không có gì, em sẽ ổn thôi."
Haruka uống xong cà phê và đặt chiếc cốc rỗng lên bàn bên cạnh.
"Yuzurika đã nói với chị như vậy, nhưng em quá khoan dung. Đôi khi em phải nghiêm khắc. Nếu không, em sẽ bị hủy hoại."
"Vậy thì chị hãy trả nợ em đi."
"Vậy thì chiều chuộng chị đi."
Haruka cười khúc khích với Sumireko, người đang đặt mình lên bệ.
Tình cờ, Haruka chạm vào chân phải máy móc của Sumireko, đang đặt trên đùi anh.
Sumireko cảm thấy xấu hổ khi Haruka lần lượt vuốt ve chân trần của mình, bên kia khớp và bộ phận cơ khí, cô khuỵu gối và gập chân lại.
Má Sumireko hơi ửng hồng.
"Em quá biến thái trong cách chạm vào chị đó."
Haruka miễn cưỡng tiếp tục chạm vào chân trần của Sumireko.
Bộ đồ lót ren màu trắng của Sumireko, có thể nhìn thấy lờ mờ qua khe hở giữa hai chân cô, đã đốt cháy chất kích dục đang tích tụ bên trong Haruka.
Haruka dang rộng hai chân và nghiêng phần thân trên của anh về phía Sumireko.
Khi nhìn vào mắt Sumireko, Haruka từ từ tháo kính ra.
Đôi mắt xanh vô cơ quen thuộc và màng cứng màu đen.
"Thật tiếc... Vậy ra sự thật là em sẽ hứng lên ngay lập tức khi ở một mình với một cô gái.."
"Nee-san có nói với chị không?"
Sumireko không hề tỏ ra có ý định phản kháng.
Cô đang nhìn chằm chằm vào mắt Haruka, chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Như để che chắn cho cô, Haruka chiếm lấy môi Sumireko.
Haruka đặt một tay dưới nách Sumireko và tay kia lên bộ ngực khiêm tốn của cô và hôn nhẹ vài lần.
"Fuaa.... Em đã quá quen thuộc ở độ tuổi của mình rồi phải không..."
"Sumireko-senpai, chị dễ thương quá."
"Dừng lại, đừng nhìn chị mà!"
Sumireko lấy tay che mặt xấu hổ trong khi Haruka vùi mặt vào bụng Sumireko.
Haruka xắn áo Sumireko lên và anh hôn lên rốn lộ ra của cô.
"D-Dừng lại đi..."
Giọng nói bối rối của Sumireko khiến anh nhanh chóng mất lý trí và đưa đầu lưỡi lướt qua rốn cô.
Haruka hôn và liếm phần đáng xấu hổ, Sumireko dường như đã vượt quá giới hạn của sự xấu hổ, cô đột nhiên quằn quại dữ dội, mặc dù trước đó cô đã im lặng.
Nhận được sự phản kháng, Haruka lấy lại lý trí và nhanh chóng rời xa cô.
Mặc dù Haruka không biết rằng nước bọt của mình có chứa chất kích dục nhưng anh đã cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Sumireko.
Cơ thể của Sumireko quằn quại theo cách khác với cơ thể của một cô gái bình thường. Haruka có cảm giác rằng mình không thể dừng lại và có thể sẽ bạo hành Sumireko một cách bốc đồng.
Tất nhiên, nếu Sumireko chống cự, cô có thể đánh Haruka bất tỉnh chỉ bằng một đòn, nhưng cô không muốn tương lai như vậy xảy ra.
(Claudia-san, cậu ấy có thứ gì khác trong nước bọt ngoài sự phụ thuộc...)
Haruka cần sớm có một cuộc nói chuyện chân thành với cô ấy để biết cô ấy đang nghĩ gì và muốn làm gì với Haruka.
"Bây giờ hãy thư giãn thôi."
"...Hở?"
Sumireko thầm mong đợi bị ép buộc vào đó, nhưng Haruka dễ dàng rút lui, ít nhất sự mong đợi của cô không được thỏa mãn.
"Em yêu chị, Sumireko-senpai.
Cảm ơn vì cà phê nhé."
Với những lời đó, Haruka rời khỏi lớp học.
Haruka vỗ ngực, vui mừng vì đã thoát khỏi đó trước khi lý trí của anh bốc hơi.
Bây giờ, mặc dù anh đã cố gắng rời khỏi Sumireko kịp thời, nhưng sẽ rất khó khăn nếu quay lại lớp học.
Haruka nghĩ tốt nhất nên nghỉ học ở đâu đó cho đến khi cảm giác ngứa ngáy trên cơ thể giảm bớt.
Haruka đang suy nghĩ nên đi đâu, khóe mắt anh nhìn thấy một bóng trắng.
Anh ngạc nhiên quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái da trắng đang ngồi xổm trên chiếc ghế tập thể dục cạnh cửa lớp.
Cô gái đưa ngón trỏ lên miệng và ra hiệu cho Haruka im lặng.
Cô nhanh chóng đứng dậy mà không gây ra tiếng động nào và bắt đầu nắm tay Haruka bước đi.
Không thể suy nghĩ sáng suốt vì sự việc bất ngờ, Haruka đi theo cô gái kéo anh theo.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vô hồn.
Cô có mái tóc dài, trắng và mượt.
Bầu không khí xa lạ của cô khiến bộ đồng phục A-10 của trông hơi lạc lõng.
Cô là một học sinh trao đổi European giống như QLa9Tal học cùng lớp với Haruka.
Haruka được đưa đến một phòng học trống cùng tầng, cô gái khóa cửa lại.
Haruka ở một mình với một cô gái xinh đẹp, anh không thể ngừng nổi nóng.
Rắc rối này qua đi nhưng rồi rắc rối khác lập tức xuất hiện thay thế.
"Em xin lỗ~i, Onii-san. Em chỉ tò mò thôi... nên em đã lén nhìn trộm."
Cô gái có cách nói chuyện kỳ lạ.
"Không thành vấn đề, em muốn gì thế?"
Khi Haruka hỏi, cô cười.
"Ồ, anh biết đấ~y, tại sao anh không thử điều anh vừa làm với em nhỉ? Là cái chuyện môi kề môi á?"
Lời đề nghị của cô quá đáng đến nỗi Haruka phải trợn mắt.
Haruka ngay lập tức nhớ ra mình đang nói chuyện với ai và bị thuyết phục. Người European được nuôi dưỡng trong một môi trường hơi khác.
"Chúng ta có thể làm việc này vào lúc khác được không? Tốt hơn nữa là lớp tôi có rất nhiều người giỏi hơn, em có thể hỏi họ."
Cô gái giữ Haruka lại bằng cả hai tay khi anh từ chối lời đề nghị của cô và cố gắng rời đi.
"Không sao đâ~u, không có gì phải lo lắng cả. Nó không giống như anh sẽ mất gì đâu."
"Có thể người European không biết điều này, nhưng đó không phải là điều có thể làm với bất kỳ ai."
"Thật~á? Nhưng mà nó ổn. Vẻ đẹp của em thật phi thường phải không? Không có hại gì khi tìm hiểu nhau nhiều hơn một chút."
Cô gái có thái độ khiến Haruka có ấn tượng rằng cô trẻ hơn một chút so với vẻ ngoài của mình. Cô gái tiếp tục giữ Haruka tại chỗ.
Haruka gỡ mình ra khỏi cô và mở khóa cửa để trốn thoát.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này vào lúc khác..."
"Aaa! Đợi đã—"
Haruka nhanh chóng tránh xa cô gái và bỏ chạy.
"Anh ngại ngùng quá đó ~ Onii-san..."
1/1E7 (Ireina) thì thầm với chính mình khi cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang lùi dần của Haruka khi anh bỏ chạy.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT