Matsurika há hốc mồm khi nhìn vào những khuôn mặt xa lạ trong phòng khách.
Cô quyết định ngồi trên ghế sofa cùng với Sere. Trong khi đó Haruka và những người khác ngồi trên tấm thảm phía dưới.
Ba cô gái thẳng lưng lên và lo lắng liếc nhìn Haruka và Yuzurika.
"Hể, mọi người ở đây đều khá dễ thương."
Reika, Shinku và Ria ngoảnh mặt sang một bên, cảm thấy có phần tội lỗi với mẹ của Haruka.
"Trước hết hãy giới thiệu về bản thân."
"Cháu là Ise Ria."
"Cháu là Claudia Shinku desu wa. Hân hạnh được làm quen với hai cô ạ."
"Cháu là Kamisato Reika."
Matsurika mỉm cười và gật đầu sau khi nghe lời giới thiệu ngắn gọn của cả ba.
"Cô là Matsurika, mẹ của Yuzurika. Đây là Sere, mẹ của Haruka."
"H-Hân hạnh được gặp hai cô ạ."
Reika cúi đầu cung kính.
"Vậy sao hôm nay mẹ lại đến?"
Sau lời chào hỏi ngắn ngủi của họ, Haruka nhanh chóng cố gắng thuyết phục mẹ mình rời đi. Anh đột ngột và thách thức một cách bất thường.
Matsurika cười khúc khích trước cảnh tượng đó.
"Ôi chao, giai đoạn nổi loạn của Haruka cuối cùng cũng đã đến rồi, Sere. Haruka, người thường chào đón tớ bằng nụ cười, lại đối xử với tớ như thế này."
"Kể từ khi người yêu của con đến, con phải như thế này."
Haruka hơi đỏ mặt, trông có chút bẽn lẽn.
"Là Ria phải không? Con bé đáng yêu. Chắc chắn là quá tốt cho Haruka của chúng ta."
"Không ạ..."
Ria lắp bắp trong khi nhíu mày. Cô không thể nghĩ ra một câu trả lời thông minh.
"Còn hai cô bé đằng kia là bạn của con à?"
"Họ cũng là người yêu của con."
"Hả?"
Sau khi trả lời Matsurika, Haruka nhận ra Reika vẫn chưa phải là người yêu của mình. Anh không muốn sửa sai nên đành để nguyên như vậy.
Mặt khác, Reika đang cười toe toét và đặt tay lên má sau khi nghe anh nói vậy.
Cuối cùng, Yuzurika cũng là người yêu của Haruka. Mặc dù hiện tại anh quyết định giữ im lặng đề phòng Matsurika có thể ngất xỉu vì sốc.
"Mọi người đều là người yêu của con?"
"Đúng vậy."
Ngay cả những người như Matsurika cũng mất cảnh giác.
Yuzurika đã thông báo trước cho cô rằng Haruka đã có người yêu. Tuy nhiên cô ấy không nói với cô rằng anh có nhiều hơn một người.
"Từ số lượng giày ở lối vào, nhiêu đây không phải là những người duy nhất phải không?"
Sere bình tĩnh hỏi với giọng trầm.
"Có ba người khác nhưng họ vẫn đang ngủ trên lầu."
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Cả Sere và Matsurika đều bối rối. Cả hai nhìn chằm chằm vào Yuzurika, tìm kiếm một lời giải thích.
Yuzurika nhún vai. Cô có gửi thư nói rằng người yêu của Haruka đã đến nhưng cô không ngờ lại có nhiều người mới.
"Thằng bé giống hệt mẹ nó ghê."
Matsurika vừa nói vừa trêu chọc thì thầm vào tai Sere. Cô ấy có vẻ mặt dữ tợn khi thúc cùi chỏ vào Matsurika để đáp lại.
"Ối?!"
Matsurika chuyển sự chú ý của mình trở lại Haruka và những người khác trong khi cô giữ đôi vai đang đau nhức của mình bằng bàn tay còn lại của mình.
"Con có chắc là mọi người đều ổn với chuyện này không?"
"....Vâng."
"Con có chắc là mọi người đều ổn với chuyện này không?!"
Matsurika nghiêng người về phía trước và hỏi Haruka lần thứ hai. Cô lặp lại câu hỏi một cách lớn tiếng sau khi nhận thấy sự do dự của Haruka.
"T-Tụi cháu ở đây! Cháu tin chắc điều đó! Bọn cháu sẽ ổn thôi ạ! Sẽ rất hạnh phúc ạ!"
Khi Haruka được hỏi liệu mọi người có hài lòng không, anh không thể đưa ra câu trả lời dứt khoát cho Matsurika. Thay vì do dự, Reika lớn tiếng đáp lại Matsurika.
Ngược lại, Matsurika trông có vẻ nghi ngờ. Cô miễn cưỡng tin vào điều đó.
"Con có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng đừng làm họ buồn nhé."
"Con hiểu mà."
Ria thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy buổi thẩm vấn của Matsurika đã kết thúc.
"Chà, Haruka cũng nhàn nhã như chúng ta. Tớ hy vọng các cô gái sẽ không từ bỏ thằng bé."
Matsurika dùng từ "nhàn nhã" như một cách gián tiếp để nói rằng địa vị của Haruka hiện tại rất kém.
"Bỏ chuyện đó đi, đã đến lúc các bà mẹ phải về nhà rồi."
"Hãy dừng hành động nổi loạn của con ngay bây giờ. Chúng ta còn có chuyện quan trọng cần nói!"
Matsurika chọc vào bên cạnh Sere.
"Chúng ta có thực sự phải nói về chuyện đó ngay bây giờ không?"
Sere trông có vẻ lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?"
Haruka không thích Sere. Anh giục cô nói chuyện với vẻ mặt khó chịu.
Đôi mắt của Sere trợn ngược vì số lượng ánh nhìn hướng vào mình.
"Haruka, con sắp có một em gái."
"....Nghiêm túc á?"
Câu chuyện quá bất ngờ khiến Haruka không thể tin nổi. Anh vô tình hướng ánh mắt về phía bụng Sere để xác nhận.
Theo như anh thấy thì không có vết sưng tấy nào của em bé.
"Mới có hai tháng thôi..."
"....Là vậy sao."
"Con bé có thể sẽ gây cho con rất nhiều rắc rối khi được sinh ra, mẹ trông cậy vào con..."
"Thật ích kỷ..."
"Có em gái thì tốt quá. Chị luôn muốn có một đứa em đó."
Yuzurika nói vậy trong khi vui vẻ ôm Reika bên cạnh.
"Tất nhiên, Reika-chan cũng là em gái của chị."
"V-Vâng...Onee-san ♡"
"Chà, nó là như thế đấy. Mẹ cần sự giúp đỡ của Haruka và Yuzurika vì mẹ đến từ Nông Thôn."
Matsurika và Sere đều đến từ Nông Thôn. Họ chỉ có thể truy cập tầng trên trong một số lần giới hạn. Tất nhiên, có trường học và các cơ sở vật chất khác ở tầng giữa, nhưng các bậc cha mẹ sống ở đó thích nuôi con ở tầng trên nếu có thể.
"Hãy thoải mái sử dụng robot để nuôi dạy đứa trẻ."
Matsurika nói khi cô chạm mắt với Yuzurika.
"Không đời nào."
"Hàa.."
Matsurika thở dài với Yuzurika, người luôn từ chối những con robot với thái độ kiên quyết như trước.
"Chà, đó là tất cả những gì cần nói bây giờ."
Matsurika kết thúc cuộc trò chuyện, ra hiệu rằng đã đến lúc họ phải rời đi.
"Lần sau chúng ta hãy nói chuyện từ từ nhé."
Haruka thấy thật bất tiện khi nói về những vấn đề như vậy. Anh không thể tập trung vì người yêu của anh đều có mặt.
"Chúng ta sẽ làm điều đó."
Matsurika và Sere đứng dậy với đồ đạc trên tay.
Haruka và những người khác đi đến lối vào cùng họ để tiễn họ.
"Vậy, tên của em gái đã được quyết định chưa ạ?"
Yuzurika hỏi Sere, người đang bận mang giày.
Sere quay lại và trả lời với vẻ mặt trống rỗng.
"Haruka(晴果)."
"Hả?"
"—đùa thôi, đó là Nodoka." <Eng: Nodoka(和) – Hòa hợp, bình yên, thanh thản.>
Sere quay người và đi ra ngoài mà không ngoảnh lại.
"Gặp lại sau, Haruka, Yuzurika. Hẹn gặp lần sau.
Và nếu các cháu vẫn chưa rời bỏ Haruka khi tụi cô quay lại thì chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện dài và thú vị đấy."
"Vâng ạ,Okaa-san."
"Gặp lại sau, Okaa-san."
Matsurika cười khúc khích sau khi nghe Reika gọi mình là Okaa-san.
"Hẹn gặp tại tất cả sau."
Cánh cửa đóng lại khi nhìn thấy nụ cười của Matsurika và bóng lưng của Sere ở phía xa.
Sự im lặng lại ngự trị trong Tư gia Obi một lần nữa.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT