Haruka, người đã bị lạnh được một lúc, từ từ tỉnh dậy.
Một khuôn mặt xinh đẹp ló vào mặt anh như muốn che đi trần nhà trắng xóa khiến anh cảm thấy chói lóa quá mức.
"Chào buổi sáng, Haruka."
"Ria... Chào buổi sáng."
Ria chào Haruka bằng một lời thì thầm, khiến anh phải thì thầm đáp lại.
Haruka cảm thấy toàn thân nặng trĩu, đặc biệt là quanh eo.
Cổ họng anh khô khốc như bị nứt nẻ, anh hơi nhức đầu và buồn nôn.
Cảm giác hưng phấn lan tỏa không chỉ trong đầu mà còn trong cơ thể anh trước đó đã không còn nữa, và giờ anh đang bị dày vò bởi cảm giác mất mát khủng khiếp.
Hai cô gái đang ngủ bên cạnh Haruka. 1/1E7, thủ phạm chính của vụ việc hiện tại, và Sumireko, người trông như xác ướp.
Có một mớ hỗn độn khủng khiếp dưới tấm trải giường, có vẻ như khó mà dọn dẹp được.
Theo trí nhớ của Haruka, 1/1E7 và Sumireko ngủ trên những chiếc giường khác nhau, nhưng có vẻ như họ đã ở chung một giường được một thời gian rồi.
"Anh khó có thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước đó."
"Trông anh có vẻ rất đau đớn, nhưng em mừng vì anh vẫn an toàn."
"Shinku có ở đây không? Em ấy ổn chứ?"
"Claudia-san ổn. Tuy nhiên, cậu ấy đã nổi điên và bỏ đi."
Ria cười nhẹ rồi đứng dậy lấy cốc nước từ tủ bên cạnh anh.
"Anh sẽ phải xin lỗi sau..."
"Nước của anh đây. Anh nghe có vẻ khủng khiếp ha."
"Cảm ơn nhé."
Khi Haruka uống cốc nước mà Ria đưa cho, anh liếc nhìn hai cô gái đang ngủ ở hai bên.
Cả hai đều mặc đồng phục học sinh nhưng hơi nhăn nheo.
"Cô gái này là người Europaean phải không? Làm sao chuyện này lại xảy ra?"
"Rõ ràng đó là một cuộc trao đổi đa văn hóa. Ở đó họ không có khái niệm về tình dục."
"Hừmmm... Em nghĩ mình đã từng đọc một bài báo về điều đó trước đây."
"Anh bị bắt cóc trong một không gian xa lạ vì cô ấy muốn anh ngủ cùng cô ấy."
"Haruka thường xuyên gặp rắc rối này ha ~ "
"Anh xin lỗi, anh đã làm em lo lắng."
"Em sẽ tha thứ cho anh nếu anh ôm em."
Ria sau đó nhắm mắt lại và đưa mặt mình lại gần Haruka.
Haruka đặt tay lên mép giường, cẩn thận không chạm vào 1/1E7. Anh nghiêng người về phía trước để chiếm lấy đôi môi của Ria.
Tiếng cọt kẹt của giường và rung lắc nhẹ đã đánh thức Sumireko.
Cô nâng phần thân trên của mình lên, trông cũng giống như Haruka.
"Thật đau lòng... chị đã có một khoảng thời gian tồi tệ. Mặc dù chị đến để giúp em.."
"Em thành thật xin lỗi."
"Em xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào Haruka của em đã gây ra cho chị."
Mặc dù cô nói rằng cô đã phải chịu đựng vì Haruka, nhưng ngay từ đầu Sumireko là người đã chấp nhận hoàn cảnh mà không hề phản kháng. Haruka không nhớ chuyện gì đã xảy ra nên chỉ có thể xin lỗi Sumireko.
Sumireko, người vẫn đang bị ảnh hưởng bởi thuốc, ngơ ngác nhìn Haruka. Dần dần cô nhớ lại khoảng thời gian căng thẳng mà cô đã trải qua với Haruka và mặt cô đỏ bừng như đang bốc cháy.
Càng nhớ lại, cô càng cảm thấy một cảm giác hưng phấn nặng nề ở vùng bụng dưới.
Sumireko không thể nhìn rõ mặt Haruka.
"Bây giờ chị sẽ trở lại, chị sẽ về nhà..."
"Vâng... Cảm ơn chị đã đến cứu em."
Quá xấu hổ không thể ở lại lâu hơn, Sumireko vội vàng rời khỏi giường nhưng chân cô bị trượt và cô ngã xuống.
Cô cố gắng đứng dậy với sự giúp đỡ của cái đuôi của mình. Và khi cô bắt đầu chuẩn bị thiết bị để bay về nhà, cô nghe thấy tiếng chất lỏng rơi dưới chân mình.
Ria và Haruka đều rời mắt khỏi khung cảnh đó, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó.
Tiếng chất lỏng rơi xuống sàn tiếp tục vang lên.
Haruka, với mồ hôi lạnh khắp mặt, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ria khi anh cố gắng hết sức để bình tĩnh.
"C-Chị sẽ về nhà!"
Sumireko hét lên như để át tiếng chất lỏng nhỏ giọt xuống và nhanh chóng rời khỏi phòng y tế, cô lảo đảo không vững. Cuối cùng cô đã để lại chiếc quần lót màu trắng tinh khiết của mình.
Ria nhúng một miếng giẻ vào nước rồi vắt khô. Trên mặt không có một tia chán ghét, cô bắt đầu lau sàn nhà bẩn thỉu.
"Ria, anh sẽ làm việc đó."
Haruka bước xuống từ một bên sàn và cố gắng lấy chiếc giẻ rách từ Ria.
"Không sao đâu, em muốn làm điều đó."
Ria nhanh chóng lau sàn nhà bẩn, giặt giẻ rồi đặt nó trở lại vị trí cũ.
"Nhân tiện, chúng ta nên làm gì với cô gái 1/1E7-chan này?"
Tên của cô gái da trắng thoạt nhìn rất khó đọc, nhưng Ria nhận thấy rằng có một chú thích phía trên tên cô ấy trong hồ sơ, nên đó không phải là vấn đề.
"Anh đã làm bẩn quần áo của cô ấy. Anh không thể bỏ mặc cô ấy như thế này được."
"Ahaha. Vậy thì bây giờ chúng ta hãy thư giãn thôi."
Haruka và Ria đang ngồi cùng nhau ở mép giường nơi 1/1E7 đang ngủ yên bình. Bạn đang đọc truуện tại ~ trùmtru уện.Vn ~
"Haruka, gần đây anh nổi tiếng lắm phải không?"
"Anh đoán vậy. Anh tự hỏi tại sao."
"Có điều gì đó kỳ lạ ở anh..."
"Lạ à?"
"Em không nghĩ có nhiều chàng trai thích skinship như anh đâu."
"Mọi người đều muốn chạm vào những người họ yêu thương. Không chỉ có anh đâu."
"Hừmmm. Chắc chắn có điều gì đó khác biệt ở Haruka..."
Bàn tay của họ đan vào nhau. Đó là cái gọi là sự ràng buộc của những người yêu nhau.
"Ria, gần đây em có đang căng thẳng không?"
"Không hẳn. Tại sao?"
"Anh cảm thấy tội lỗi về hành vi gần đây của mình và thật đau lòng khi thấy em cười như thể em đang ép buộc bản thân..."
"Hởー? Em không ép buộc bản thân mình. Dù sao đi nữa, em không thích khi anh đau đớn."
"Anh hiểu rồi..."
Haruka bỏ tay anh ra khỏi tay cô và ôm lấy Ria từ một bên.
Anh vùi mặt vào mái tóc bồng bềnh của Ria và tận hưởng mùi dầu gội của cô.
Ria nhắm mắt lại và dựa vào Haruka, phó thác trọng lượng của mình cho anh một chút.
"Nếu anh không an tâm về điều đó, hãy ôm em thật nhiều... điều đó sẽ không giúp ích gì cho cảm giác tội lỗi của anh sao?"
Ria nói như vậy với vẻ trêu chọc.
"Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ làm điều đó thật nhiều."
"Em đang mong chờ nó."
Ria trong lòng tự hỏi làm thế nào sức chịu đựng của Haruka có thể chịu đựng được, mặc dù cô không nói gì.
Mặc dù Haruka chỉ đi khoảng 50 phút đến một giờ nhưng Ria suy luận rằng Sumireko và 1/1E7 đã làm việc đó với Haruka trong vài giờ.
Ria thật ngạc nhiên khi Haruka vẫn còn sức dành cho cô sau khi làm quá nhiều việc với hai người.
Mặc dù Haruka thích tập thể dục bên ngoài như đi bộ, chạy bộ và parkour nhưng cô cho rằng sức chịu đựng của anh quá vô tận.
"Xin lỗi."
Một giọng nói rõ ràng và ngắn gọn ngắt lời Haruka và Ria.
Ở lối vào bệnh xá có LCE (Erushii) người học tại trường của họ cùng với 1/1E7 và QLa9TaL.
"Một người Europaean khác..."
Ria lẩm bẩm với giọng nghèn nghẹn.
"Tôi muốn đón cô gái đó."
"Aaa, tự nhiên nhé..."
LCE cao hơn 1/1E7. So với người sau khá biểu cảm, LCE có hình ảnh một cô gái vô cảm. Cơ thể trắng trẻo của cô ấy cũng tạo cho Haruka ấn tượng rằng cô ấy trông giống Yuki-onna. <Tluc: Nữ chúa tuyết.>
Ôm 1/1E7 trên tay, LCE liếc nhìn Haruka.
"Tôi hân hạnh chào tạm biệt cậu."
LCE rời đi cùng 1/1E7 vẫn đang ngủ.
Khi Ria quan sát LCE, cô nhận thấy có những vết ướt trên đùi LCE lộ ra do cô ấy mặc váy ngắn, cũng như trên đôi tất trắng mà cô ấy đang mặc.
Lúc này, Ria cảm giác như mình có thể nhìn thấy tương lai.
Ria lặng lẽ lắc đầu trong khi mỉm cười, nghĩ rằng vấn đề của Haruka với phụ nữ khó có thể kết thúc sớm được.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT