Lớp thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết, chỉ tuyển nhận học sinh thông minh nhất cả nước, mỗi một học sinh đều là lông phượng sừng lân, tinh anh trong tinh anh, nhất định là người không tầm thường.
Hàng xóm đồng loạt nhào tới vây quanh cô, "Chúc mừng cháu, Tiểu Khê, không ngờ cháu thật sự là thiên tài.”
“Cái này cũng quá lợi hại đi, trực tiếp lấy được vé thi tốt nghiệp trung học! Nếu tôi nhớ không lầm, cháu còn đang học trung học cơ sở.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Cố Vân Khê khẽ nhếch lên, mặt mày trầm tĩnh, "Mới lớp 7.”
“Ôi chao, lớp 7 đã có thể thi tốt nghiệp trung học, quả nhiên ưu tú, Tiểu Khê, cháu thật có tiền đồ.”
“Tiểu Khê, cháu đã làm vẻ vang Cố gia, phần mộ tổ tiên Cố gia bốc khói xanh, thật làm cho người ta hâm mộ.”
Trong viện bọn họ cư nhiên xuất hiện một tiểu thiên tài như vậy, cùng có vinh dự, nói không chừng tương lai có thể được thơm lây.
Một màn chúng tinh phủng nguyệt này kích thích Cố lão thái quá mức, bà hoàn toàn không tiếp thu được, "Ha ha, mấy người cảm thấy một học sinh trung học có thể thi ra thành tích tốt gì? Một chiêu đem tinh còn có thể thăng thiên? Dù sao tôi cũng không tin.”
Về phần trường học, nhất định là bị Cố Vân Khê lừa dối hồ đồ rồi.
Trong lòng thím Cố tức giận không thôi, vốn là lúc con gái mình nở mày nở mặt nhất, nhưng lại bị Cố Vân Khê đè đầu: "Vé vào cửa mà thôi, cũng không phải thi đậu lớp thiếu niên, đắc ý cái gì chứ.”
Cố Vân Khê cũng không tức giận, nhàn nhạt nhìn đối phương.
Ngược lại Trương hiệu trưởng rất tức giận, đứa nhỏ này cũng quá khó khăn: "Toàn thành phố chỉ có mười suất, bạn học Cố Vân Khê, em đặc biệt ưu tú, không cần để ý cái nhìn của người khác, kiên định đi con đường của mình, học tập thật tốt, dũng cảm leo lên đỉnh cao tri thức."
“Vâng.” Cố Vân Khê thần sắc kiên định, chính mình sống tốt, mới là phản kích lớn nhất.
Cố Như giống như mất hồn, thần sắc dại ra, như là thấy được chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cô ta không khỏi bật thốt lên, "Cố Vân Khê, sao chị có thể là thiên tài?”
Trong ấn tượng, Cố Vân Khê là một cô gái dịu dàng ngại ngùng, thành tích không tốt, mọi thứ không xuất chúng, nếu không phải đã cứu người đàn ông kia, thì làm sao có thể có được cái nhìn khác?
Cố Vân Khê nhướng mày hỏi ngược lại, "Vì sao không thể? Em hiểu chị lắm sao?
“Chị... "Cố Như cắn phải đầu lưỡi, đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại vài phần.
Cố Như vốn định nhảy lớp lên trung học cơ sở, thì có thể nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cố Vân Khê, mùa thu năm nay là thời điểm mấu chốt Cố Vân Khê đi cứu người đàn ông kia, cô chỉ cần theo đuôi sau đó tùy cơ hành sự là tốt rồi.
Với sự thông minh của cô, nhất định có thể cướp đi cơ duyên của Cố Vân Khê.
Hơn nữa, cô hiểu rõ nhất sở thích tính cách của người đàn ông kia, nhất định có thể bắt được hắn ta.
Nhưng, làm sao bây giờ? Tất cả kế hoạch của cô đều đã bị phá vỡ.
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình thật sự tái sinh sao? Sao lại khác với trong trí nhớ như vậy? Là Hoàng Lương Nhất Mộng sao? (Giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi, không có thật)
Cố Vân Khê nhìn thấy hết, nhưng lại bất động thanh sắc, sau khi tiễn hiệu trưởng, trở về phòng mới nói một câu, "Ánh mắt Cố Như nhìn em không đúng, không biết nó muốn làm gì, mọi người cẩn thận một chút.”
Cố Vân Thải rất đồng cảm, "Chỉ cũng cảm thấy con bé đó là lạ, ánh mắt khiến người ta hơi sợ hãi.”
Cố Hải Triều hơi nhíu mày, mặt có vẻ không vui, "Lúc trước nó còn nói chuyện với anh, nói tiểu Khê có vấn đề.”
Cố Hải Ba hừ lạnh một tiếng, "Nó mới có vấn đề, mấy ngày hôm trước cố gắng xông vào đây, còn hỏi em mỗi ngày xách vào xách ra trong túi nilon chứa cái gì? Cuối cùng bị em trực tiếp nhốt ở ngoài cửa, thật sự là đáng ghét.”
Cậu tuổi tuy nhỏ, nhưng thật sự không ngu xuẩn.
Lời này khiến cho mấy anh em chú ý, "Chuyện khi nào?”
Cố Hải Ba nghiêm túc nhớ lại một hồi, “Tiểu Khê bị giữ lại học thêm, hôm đó em đói bụng về sớm.”
Bình thường, cậu đều là chờ em giái cùng nhau tan học về nhà, ngày đó đặc biệt đói, chạy về nhà ăn hai cái bánh bao mới vòng trở về đón em.
Về phần tại sao không mua đồ ăn ở cửa hàng bánh bao trước cổng trường, mắc lắm! Đắt gấp đôi so với nhà mình làm!
Cố Hải Triều sờ sờ đầu em trai, "Bí mật trong phòng chúng ta tạm thời không thể công khai, cẩn thận một chút.”
Một khi biết bọn họ đang chế tạo ăng ten, như vậy, thu nhập của bọn họ cũng sẽ lộ ra ánh sáng, tự nhiên sẽ dẫn tới vô số phiền toái.
Nghe nói như thế, Cố Vân Thải có chút bất an, "Hy vọng có thể thuê phòng sớm một chút, đại tạp viện này nhiều người mắt tạp, giấu không được bao lâu.”
Vĩnh viễn không nên xem thường lòng ghen tị của một người, nhất là đối với nhị phòng ôm ác ý với nhà bọn họ.
Cố Hải Triều càng quan tâm đến việc học của em gái nhỏ, "Tiểu Khê, sơ thẩm em thông qua rồi, tiếp theo phải làm gì?"