“Chị không cần...” Cố Vân Thải không nỡ tiêu tiền cho mình.

Cô cái gì cũng tốt, ôn nhu săn sóc tính tình tốt, đặc biệt biết chăm sóc người khác, đối với người nhà thì móc tim móc phổi đổi xử thật tốt, nhưng chỉ là quá lo lắng cho người khác, lại không biết yêu quý chính bản thân mình.

Cố Vân Khê làm sao có thể độc hưởng một phần ấm áp này? “Muốn, muốn, anh chị em ruột thịt nên có phúc cùng hưởng, có họa cũng chia, hoặc là cùng nhau mặc áo bông, hoặc là, em cũng không cần áo bông này.”

Bọn họ bảo vệ cô thì cô cũng sẽ bảo vệ bọn họ một đời bình an.

“Cái này...” Cố Văn Thải chần chờ.

Cố Hải Triều nhìn áo bông cũ trên người em gái, hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, "Vậy mua hết đi.”

Tiểu Khê nói đúng, cơ thể là tiền vốn để làm cách mạng, không có một cơ thể tốt, tất cả đều bằng không.

Mấy anh em vui vẻ mặc áo bông mới ở bên ngoài, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều vui vẻ ra mặt.

Cố Hải Ba vui vẻ muốn bay lên, liên tục nói ấm áp, không còn sợ cái lạnh của mùa đông nữa.

Trong tay Cố Vân Thải còn nắm thật chặt bộ đồ thể thao màu lam vừa mua, trên mặt quanh năm mang sầu lộ ra một nụ cười, "Cho tới bây giờ em chưa từng mặc quần áo mới, đây là lần đầu tiên trong đời, thật vui vẻ.”

“Ai mà không muốn mặc đồ mới, đúng không?”

Cố Hải Triều vốn rất đau lòng vì tiền, nhưng nhìn nụ cười vui vẻ của em gái thì nhịn không được cũng nở nụ cười theo.

Lễ mừng năm mới phải mặc quần áo mới, tất cả mọi người đều có, em trai em gái của anh cũng phải có.

“Có chăn bông còn mới đến bảy phần.” Mắt Cố Vân Khê sáng lên, “Chăn bông cũ của chúng ta đã sắp bị chắp đến không ra hình thù gì, cũng không ấm, không giống chăn bông mới của nhà chú hai. Nếu lạnh thì rất dễ sinh bệnh, sinh bệnh phải dùng tiền chữa, không có lời đâu.”

Không thể không nói, vợ chồng nhà chú hai rất biết ý, bọn họ tân trang lại áo bông chăn bông, bên ngoài khoác vỏ cũ, nhìn giống như là đối xử bình đẳng.

Nhưng chỉ có những người sống chung dưới một mái nhà mới biết được sự khác biệt lớn đến mức nào.

Nhà chú hai và Cố lão thái đều dùng bông mới, chỉ có mấy đứa nhỏ nhà lớn là dùng lại bông cũ mà bọn họ bỏ đi, một chút cũng không ấm áp.

Cái này còn chưa tính, thím Cố ở bên ngoài đổi trắng thay đen, nói bình thường hết sức hà khắc với cốt nhục của mình, nhưng đối với mấy đứa nhỏ trong nhà lớn thì đặc biệt tốt, đồ tốt đều để lại cho bọn họ dùng trước.

Cố lão thái cũng ở một bên phụ họa, ai sẽ hoài nghi chứ?

Cố Hải Triều lại muốn cự tuyệt, nhưng, nhìn bộ dáng ốm yếu của Cố Vân Khê, lời đến miệng liền thay đổi, "Mua.”

"Lại mua một cái bếp dầu hỏa, chậu rửa mặt tráng men, hộp cơm nhôm cũng phải mua hai cái, chúng ta ở riêng, phải tự nhóm lửa, về sau muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không cần uống gió tây bắc."

“A, có sợi len, chỉ có màu xanh xám sao? Vậy mỗi người ba cân. Mỗi người một bộ áo len, quần len, khăn quàng cổ, mũ và găng tay, có thể dùng tốt vài năm, anh em chúng ta cả đời này chưa từng mặc áo len mới, coi như là chúc mừng chúng ta phân gia đi, anh cả, mua đi, mua đi.”

Cố Vân Khê luôn có lý do thuyết phục anh chị của mình, để Cố Hải Triều ngoan ngoãn bỏ tiền.

Bởi vậy, hai cái túi nilon đều chứa đầy, Cố Hải Triều một tay khiêng một cái túi, Cố Thải Vân mang theo lò dầu hỏa, Cố Hải Ba kéo em gái đi theo phía sau, trên mặt mọi người đều là nụ cười vui sướng.

Đối với cuộc sống mới tràn ngập ước mơ cùng chờ mong, tương lai sẽ tốt hơn.

Cố Vân Khê quay đầu nhìn, "Mau nhìn, có xe đạp cũ.”

Cô vội chạy tới hỏi thăm giá cả, bảy mươi đồng, cho dù tróc sơn, chuông xe cũng không có, nhìn hơi tàn tạ.

Lúc này đây Cố Hải Triều không thể nghe lời cô nữa, kiên quyết kéo cô rời đi. Tổng cộng sáu trăm đồng, còn phải tính toán cho cuộc sống sau này.

Kỳ quái, rõ ràng tiểu nha đầu ốm yếu, nhưng lúc mua đồ lại phấn chấn như đánh máu gà? Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Cố Vân Khê chớp mắt, không có cưỡng cầu, chờ cô có tiền thì sẽ mua một chiếc xe đạp mới cho người nhà, mỗi người một chiếc, hừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play