Mắt Mộ Đông Phong như phủ một tầng sương, cả người cũng đầy hương rượu.

Mộ Oản biết, tửu lượng Mộ Đông Phong rất kém, uống một chút là say.

Thời gian cô từ nhà bố mẹ đến đây chưa lâu. Chắc hơn khoảng một tiếng. Vậy mà Mộ Đông Phong chưa gì đã uống đến say khướt như vậy rồi.

Anh ấy đứng chắn trước cửa, mặt mày đỏ bừng. Đỏ đến tận mang tai.

Thẩm Duyệt Thần thấy động tĩnh, lập tức đứng lên ra ngoài xem tình hình. Cậu ấy đứng sát sau lưng Mộ Oản, hiếu kỳ nhìn nam nhân ngoài cửa.

"Anh? Là người trên chương trình đó?" Lời thốt ra không thể che giấu được sự bất ngờ.

Mộ Đông Phong mặc dù say, nhưng không ngốc. Anh ngẩn ra nhìn người đứng sau lưng Mộ Oản. Khoé môi cong lên cười chua chát, phớt lờ câu hỏi của Thẩm Duyệt Thần.

"Thanh Mai, em vội vàng đi như thế là vì cậu ta à?"

Mộ Oản cau mày, nhẹ giọng: "Muộn rồi, anh về đi."

"Anh không về! Oản Oản, em muốn đáp án? Được! Hôm nay anh cho em đáp án."

"Mộ Đông Phong anh từ trước đến nay chỉ th..."

"Ồn ào gì vậy? Mộ ảnh đế không phải trước mặt bao người nói chỉ xem chị ấy là em gái? Đêm lại đến làm phiền người ta như vậy, không phải ấu trĩ lắm sao?"

Thẩm Duyệt Thần không nhịn được, cắt lời Mộ Đông Phong. Cậu ta kéo tay Mộ Oản, muốn trở vào trong, giọng điệu lúc này lại càng nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần nhõng nhẽo: "Nhanh lên, em muốn ăn bánh!"

"Được!" Mộ Oản quay đầu, theo Thẩm Duyệt Thần vào trong.

Cánh cửa từ từ đóng lại, chắn ngang câu nói còn ứ nghẹn trong cổ họng Mộ Đông Phong.

Phải! Mộ Đông Phong năm đó không thích Mộ Oản. Nhưng hiện tại... Anh không biết trái tim mình bị làm sao, cũng không rõ rốt cuộc có thích Mộ Oản hay không.

Nhưng hễ thấy cô, sẽ đập loạn, sẽ rất đau.

Hay đó chỉ là cảm giác thương cảm nhất thời, như chính lần đầu nhìn thấy Mộ Oản từ nhiều năm về trước.

.........

Nhìn cái bánh trước mặt, Mộ Oản không có tâm trạng ăn nữa. Hễ thấy Mộ Đông Phong là lại khó chịu.

Người kia bình thản cắt bánh, đưa đến trước mặt cô. "Chị ăn một miếng xem có ngon không? Không thì em sẽ buồn lắm đó!"

Thẩm Duyệt Thần nghiêng đầu cười tít mắt, vô cùng mong đợi.

Mộ Oản miễn cưỡng nhấc muỗng nhỏ lên múc một miếng. Vị bánh kem ngọt ngào tan ra trong miệng, vừa béo vừa ngậy.

"Ngon lắm!"

"Chị thích thì hôm nào em lại mua nữa nhé?"

Mộ Oản ngước mắt, khó hiểu nhìn Thẩm Duyệt Thần. Thẳng thắn hỏi: "Cậu... Thích tôi à?"

Nếu không tại sao cứ luôn quấn chặt lấy tôi như vậy?

Mắt Thẩm Duyệt Thần sáng lên, như có hàng vạn vì tinh tú rực rỡ. Cậu ấy mỉm cười, gật đầu: "Em còn tưởng chị mãi mãi cũng không nhận ra nữa chứ!"

Cô buông chiếc muỗng ra, "Tôi chẳng có gì đáng để thích cả, cậu không thấy thích người như tôi nhàm chán lắm sao?"

"Không nhàm chán, ngược lại... Em thấy rất thú vị!"

"Thú vị?"

"Đúng thế! Chị không giống những người khác."

"Cậu có ý gì?"

Vẻ mặt Thẩm Duyệt Thần vui vẻ, cậu ấy hướng mắt nhìn ra ban công. Bình thản đáp lại: "Chị đối xử với em khác với bọn họ."

"Còn nhớ lần đầu đến bệnh viện, mọi người đều không thích em. Nói em vẻ ngoài chói mắt khó coi. Dáng vẻ như vậy mà trở thành bác sĩ nhất định sẽ bị người khác chê cười. Nhưng cũng có hàng tá người vừa gặp đã niềm nở vui vẻ, khen vẻ ngoài em điển trai tuấn tú."

"Mà chị lúc đó lại chẳng thèm để ý đến em! Mộ Oản, biết lần đầu nhìn thấy chị em đã nghĩ gì không? Nhìn mặt chị khó coi như gấu Koala, lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu."

"Nhưng cùng chị làm việc lâu ngày, lại thấy chị không giống như vẻ bề ngoài, như thế càng làm em có động lực hơn trong công việc..."

Thật ra Thẩm Duyệt Thần nói rất nhiều, những chỉ có một số chuyện Mộ Oản mới để vào tai. Cậu ta lải nhải hết chuyện này sang chuyện khác, nên Mộ Oản vẫn chưa tìm được đáp án phù hợp cho câu hỏi của cô.

Những cái cậu ta kể chẳng khác nào thuật lại câu chuyện cậu ta làm việc trong bệnh viện ra sao, rồi gặp được Mộ Oản vậy. Thật sự vô cùng nhàm chán.

Thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng Mộ Oản chỉ hỏi một câu rất ấu trĩ.

"Vậy nếu người đó không phải là tôi, thì cậu vẫn thích tôi sao?"

Thẩm Duyệt Thần không suy nghĩ, trả lời rất nhanh: "Không thích!"

Cậu ta nhìn qua, nhếch môi cười. "Người đó không phải chị, thì tình cảm của em vẫn vậy. Không phải vì chị mới yêu thích, Mộ Oản chưa từng bước vào cuộc đời em, mà đó là một người khác. Thế nên đương nhiên vị trí đó sẽ không dành cho chị."

Mộ Oản bật cười, đấm vào vai cậu ta: "Sao tôi không nhận ra cậu sáng suốt thế nhỉ?"

"Xùy, em không có não yêu đương, nghĩ thế nào thì nói thế đó!" Thẩm Duyệt Thần bĩu môi, thành thật đáp.

"Nhưng mà hiện tại em rất thích chị, có thể suy nghĩ thêm không?"

Qua khung cửa, Mộ Oản nhìn lên bầu trời, khẽ lắc đầu. "Tôi không thích cậu, không thể suy nghĩ thêm."

Thẩm Duyệt Thần bị từ chối vẫn rất vui vẻ, cậu ta còn hỏi thêm: "Chị thích tên ảnh đế kia à? Vừa rồi hình như anh ta muốn tỏ tình thì phải."

Nhớ lại lúc đó Thẩm Duyệt Thần oang oang cái miệng cắt lời Mộ Đông Phong, Mộ Oản còn không biết tiếp theo anh ấy rốt cuộc muốn nói gì nữa.

Nhưng đến hiện tại cô không muốn biết, đáp án mà Mộ Oản đã chờ đợi gần mười năm. Bây giờ càng không cần nữa.

Đơn giản chỉ là một câu nói, Mộ Đông Phong lại không thể làm được.

Nhưng Thẩm Duyệt Thần thì khác, cậu ta có thể lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần.

Mộ Oản nghiêng đầu, chăm chú nhìn Thẩm Duyệt Thần, mỉm cười.

"Duyệt Thần, muộn rồi! Tôi tiễn cậu xuống lầu."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play