Khi thấy Lam vào tư thế, hai người họ đã chú tâm theo dõi, trên môi bất giác xuất hiện nụ cười. Lam thì không biết đến sự hiện diện của hai người nên vẫn tập trung đánh bóng.
Ông Quốc nhìn con gái có vẻ tự hào, dù chuyên nghiệp hay mới chơi thì với khoảng cách này là quá dễ dàng, ông tự tin con gái mình thừa sức để đánh vào lỗ.
Quang một tay đặt trước ngực tay kia vuốt cằm quay qua nói với ông Quốc.
“Trông rất chuyên nghiệp.”
Ông mỉm cười rạng rỡ và đôi mắt tràn đầy hy vọng. Nhưng sau đó khi chơi golf ở cự ly gần, bóng chỉ cách lỗ 1m, đánh vào lỗ “dễ như ăn cháo” nhưng cô dùng lực quá mạnh ở tay và bóng bay tới 5- 6m.
Nụ cười trên môi ông và Quang chợt tắt lịm, họ lúng túng nhìn nhau. Có lẽ Quang muốn rút lại lời vừa nói, mà xấu hổ nhất có lẽ là ông Quốc, cô ấy không chơi giỏi như ông nghĩ. Sau đó Quang vội chữa ngượng:
“Không sao, cú đánh đầu tiên có thể chưa quen, nhưng cú thứ hai chắc chắn sẽ thành công.”
Hai người lại chờ đợi, Lam đặt quả bóng mới lên điểm phát bóng, sau đó tập trung cao độ, cú đánh khá hoàn hảo nhưng đáng tiếc, quả bóng đã rơi vào lỗ và bật ra ngoài khiến cả hai đều trợn tròn mắt và ngạc nhiên.
“Sao có thể như vậy?”
Bóng rõ ràng đã đi vào lỗ nhưng bật trở lại. Đã lâu rồi hai người không thấy điều đó xảy ra, nhưng đôi khi đó là cách nó phải diễn ra và đối với ông Quốc chẳng có gì đáng kể.
Ông cho rằng nguyên nhân khiến quả bóng nảy ngược lên và ra ngoài là do đặt lỗ không đúng cách. Quang thì nghĩ do kỹ thuật, tại vì tư thế của cô vẫn chưa hợp lý cho lắm, cô ấy đứng như vậy lúc xoay người sẽ dễ bị bong gân mắt cá chân nên định qua đó giúp cô điều chỉnh lại tư thế, dù sao đây là sân golf trung cấp nên không có huấn luyện viên.
“Bác muốn qua đó nói chuyện với cô ấy chút không?”
Ánh mắt khi nhìn con gái hiện rõ sự nhớ nhung, nhưng ông lại chẳng có dũng khí đến nói chuyện. Ông sợ hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, nên kêu Quang qua đó trò chuyện với cô, ông giả vờ mệt nên sẽ quay về Hà Nội ngay trong đêm.
Quang dù muốn hàn gắn mối quan hệ cũng không được, nên đã xách túi đựng gậy qua bên đó một mình. Ông Quốc lái xe điện về trước, lát nữa Quang sẽ tìm cách xin đi chung Lam.
Vừa rời đi ông vừa tha thiết, lưu luyến nhìn con gái lần cuối. Ông biết chỗ ở con gái rồi, sau này sẽ thường xuyên đến thăm cô nhiều hơn, nhưng sẽ không gặp trực tiếp, chỉ cần đứng ở một góc nào đó để quan sát ông đã vui lòng rồi.
Khi anh qua tới bắt gặp cô vừa thực hiện cú swing, anh chợt dừng bước quan sát, quả bóng bay khá xa nhưng tiếc không vào lỗ mà lại rơi vào hồ nước.
Quang nhìn cũng phải nể, những cú đánh hỏng này chắc chỉ có Lam mới làm được, anh vừa nhìn qua động tác đã biết cô làm sai rồi.
Lam đang tập trung chuẩn bị cho cú đánh mới, đột nhiên bên cạnh cảm nhận được hơi thở lạ, trước khi cô kịp phản ứng đã bị ai đó nắm tay. Cô giật mình quay lại, nhìn thấy Quang thì càng giận hơn, cô không thích sự tiếp xúc cơ thể này.
“Anh làm gì vậy? Sao lại ở đây?” - Gương mặt tuy không biểu lộ cảm xúc nhưng anh nghe qua giọng nói đã biết cô giận.
Quang vẫn giữ chặt tay cô, không thay đổi tư thế.
“Đương nhiên là đi đánh golf, cô kích động gì chứ? Tôi thấy cô đứng sai tư thế nên mới có ý tốt hướng dẫn lại thôi.”
Quang không đợi Lam nói, anh chỉ tay về cái lỗ gần đó, vừa nói vừa cầm tay cô thực hiện. Anh nói với cô, một tư thế chuẩn bị tốt là chìa khóa quan trọng nhất trong việc tạo nên sự cân bằng và tiếp xúc hoàn hảo. Điều ngạc nhiên ở đây là Lam đã hết sức phối hợp làm theo lời Quang nhưng quả bóng vẫn không rơi đúng vào lỗ, anh biết ngay là có vấn đề, nhanh chóng buông tay cô ra, lấy cây gậy trong tay cô xem, hóa ra cô ấy dùng gậy không thích hợp.
Quang từ trong túi đựng gậy của cô lấy ra cây PW được thiết kế cho những cú đánh nhẹ. Anh tận tình giải thích về ưu điểm của từng cây gậy và nói cô phải học cách làm quen với kích thước của từng loại để quen tay. Quang lấy ra thêm một cây gậy từ trong túi mình và mô phỏng lại cách đánh golf cho cô xem.
“Đặt 1 bàn chân lên trước một chút, ngón chân hướng ra phía bên ngoài so với mục tiêu đặt bóng.”
Lam nhìn theo anh và làm theo, anh giơ ngón tay về phía cô khen cô ấy học hỏi nhanh có tiến bộ. Anh tay cầm gậy bước đến gần Lam, dùng tay chạm nhẹ vào lưng cô ấy kêu cô giữ thẳng lưng, đầu hướng về phía trước sao cho mông, đầu và lưng vẫn nằm trên đường thẳng.
“Là vậy sao?”
“Phải, hạ thấp người xuống một chút bằng cách hơi khuỵu gối. Lưu ý không để cho phần mông cong lên hoặc uốn cong lưng sẽ làm thay đổi trọng tâm cơ thể, làm giảm lực tác động lên trái bóng.”
Sau đó cô giữ cây gậy thật chặt và đánh một cú rất đẹp, thành công đưa bóng vào lỗ ngay sau đó. Quang không ngần ngại dành cho cô một tràng pháo tay.
“Tốt lắm, thêm một lần nữa!”
Anh lấy quả bóng khác đặt xuống cho cô, lần này không có sự dìu dắt của Quang cô thể hiện không tệ khiến anh rất hài lòng. Anh nói đây lỗ gần nên cô dễ dàng tiếp cận, để hoàn thành tốt những cú đánh hố bóng xa thì phải học thêm.
Lam khá bất ngờ vì sự am hiểu của Quang, nhưng đối với anh đó chỉ là vài điều cơ bản để trở thành một Golfer. Điều khiến cô ngạc nhiên ở đây chính là một người thiếu “kiên nhẫn” như anh lại theo đuổi bộ môn đòi hỏi tính kiên nhẫn này.
Theo cô ấy biết khi chơi một trò chơi mất khoảng vài tiếng đồng hồ, đòi hỏi những golfer phải là những người cực kỳ nhẫn nại và tỉ mỉ trong từng động tác.
“Có vẻ như anh đã chơi được lâu rồi phải không?”
Cuối cùng cô ấy cũng chịu nói chuyện, Quang cũng rất nhiệt tình đối đáp:
“Chỉ mới hai năm thôi, nhờ bác Quốc mà tôi mới bén duyên với bộ môn này, nhờ chơi golf mà tôi nhận ra nhiều điều, cũng lĩnh ngộ được nhiều thứ.”
Khi nghe nhắc đến bố mình, Lam ngay lập tức đã trở nên không vui, sự nhiệt thành ban đầu cũng từ đó mà biến mất. Quang biết mình lỡ lời nên đã đổi sang một câu hỏi khác:
“Thế còn cô thì sao? Điều gì khiến một nữ Kiểm sát viên xinh đẹp đến với bộ môn này?”
Lam đặt quả bóng xuống, mục tiêu của cô chính là lỗ golf ở phía xa, cô định dùng luôn cây gậy lúc nãy để thực hiện cú đánh này mà quên cả lời anh vừa dặn lúc nãy.
“Đánh golf giúp giảm stress, tôi được tiếp cận với bộ môn này nhờ một người bạn.”
Quang nhận ra cô dùng sai gậy nên đã nhanh tay lấy cho cô một cây gậy khác để thay thế.
“Cô lại quên nữa rồi, nên sử dụng gậy số 3 hoặc số 5 để thực hiện đánh bóng đường dài!”
Lam cười ngượng nhìn anh.
“Ồ, tôi quên mất.”
“Không sao, nào cho tôi thấy tài năng của cô đi nào!”
Quang hướng tay về phía trước, Lam vào tư thế sẵn sàng cho một cú đánh chuyên nghiệp. Cô tập trung cao độ, chuyển trọng tâm của mình sang những điều quan trọng nhất. Khi đó, thời gian chỉ để tập trung vào một đường bóng và đích đến cuối cùng.
Tất cả những cảnh vật, sự việc xung quanh coi như biến mất và thứ tồn tại duy nhất là trái bóng. Khi cú đánh được phát ra, hai người rất mong đợi nó sẽ vào lỗ, nhưng hiện thực thì luôn khiến người ta thất vọng. Chỉ cách 2m nữa thôi là sẽ vào lỗ rồi nhưng không sao, cô ấy là người mới nên có thể bỏ qua được.
“Thời gian đầu ai cũng gặp khó khăn ít nhất 3 - 6 tháng khi chơi golf vì bộ môn này cực khó, yêu cầu người chơi phải có độ tập trung và kiên trì, nên cô không được chán nản đấy nhé! Đợi khi cô chơi giỏi tôi và cô sẽ đấu với nhau một trận.”
Quang nhướng mày thách thức nhìn Lam, cô khẽ cười một tiếng hỏi anh lúc tập chơi có thường xuyên đánh không trúng bóng không. Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói có, anh nói cứ 10 cú phát sẽ có tới 7- 8 cú là không trúng hoặc đánh vào đất. Cô nghe xong cũng cảm thấy yên tâm rất nhiều khi biết bản thân không phải kẻ vô dụng khi nhiều lần đánh trượt khiến cả nhóm (4 người) phải đợi.
Quang giúp cô đặt bóng lên dụng cụ đánh dấu bóng golf, Lam nhìn thẳng về phía trước, chuẩn bị đánh thì Quang cản lại, anh nói cô quá vội vàng vẫn còn thiếu, Lam nhìn xuống tay và chân đều đã đúng tư thế thì thiếu cái gì?
Quang bật cười, chỉ tay về phía trước nói cô phải biết nhìn xa trông rộng và hình dung được các đường đi nước bước, cũng như các chướng ngại vật phía trước để cho ra những cú đánh hoàn hảo nhất. Khi biết chắc chắn tương lai, kết quả của sự việc, cô sẽ không ngần ngại đưa ra những cam kết giúp cô tin tưởng hơn.
Lam gật đầu, hóa ra bộ môn này không đơn giản như cô ấy nghĩ, Quang kêu cô đứng nghiêng qua một bên như vậy cú đánh sẽ chính xác hơn nhiều. Anh nói sẽ có nhiều tình huống phát sinh mà không thể lường trước như: Green mềm, gió thổi sang trái, vị trí gậy cờ đánh lừa thị giác. Nên cô phải biết cách khi nào cần chơi an toàn và khi nào cần dứt khoát.
Những lỗ sau đó cô đã vận dụng những cách anh chỉ, biết tự động đổi gậy cho phù hợp khiến Quang bên cạnh nhìn rất hài lòng.
Cơn gió mùa đông se se lạnh thổi qua, tóc Lam che hết một bên mắt khiến cô không nhìn rõ, nhiều lần vén tóc khiến cú đánh không chính xác. Quang lấy chiếc mũ trên đầu mình bước đến đội cho cô, hành động tinh tế này vô tình ghi điểm trong mắt Lam.
Hai người về chung cư một lượt với nhau vào khoảng 08 giờ tối, Lam đi trước, Quang tò tò theo phía sau dưới hàng cây Long não. Những tường cây thẳng đứng dần ở lại phía sau, cô rõ ràng cố ý đi chậm để anh lên trước nào ngờ anh lại đi theo nhịp điệu của cô ấy. Lam liền nhận ra có vấn đề.
“Luật sư Trần chắc không đơn giản chỉ muốn dạy tôi chơi golf thôi đúng chứ?”
Lam không quay người lại mà chỉ nói, Quang thoáng ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cũng bị cô đoán ra.
“Phải, tôi muốn trao đổi về vụ kiện.”
Đang đi cô đột nhiên dừng lại gần hàng rào cây xanh mà chẳng có lý do. Lam hông biết tại sao anh lại đột ngột nói về chuyện này.
“Vụ kiện sắp kết thúc rồi chúng ta nói về nó làm gì nữa?”
Đại ý câu nói trên là muốn từ chối Quang nhưng không nói thẳng, anh hiểu nhưng không được phép bỏ cuộc, dù là một tia hy vọng cũng không muốn bỏ lỡ.
“Cô chỉ muốn thắng vụ kiện này thôi, không nhất thiết phải vu khống thân chủ của tôi!”
Vu khống? Lúc này cô mới dần thu lại ánh mắt đang nhìn về nơi xa. Câu nói khiến Lam không vui chút nào, đúng người đúng tội như vậy mà vu khống là vu khống thế nào?
“Anh muốn đưa ra điều kiện với tôi?”
Quang bước đến đứng trước mặt Lam, nhìn vào mắt cô nghiêm túc hỏi:
“Có phải cô cảm thấy có thể thông cảm cho Trần Gia Phong không?”
Lam chỉ nhìn mà không đáp, làn gió lạnh lướt qua khiến anh cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Hay là vậy, cô ở trước tòa buộc thân chủ tôi tội ngộ sát, tôi có thể nhận tội thay anh ấy. Đến lúc đó cô thắng được vụ kiện, còn tôi giúp được thân chủ của mình nhất cử lưỡng tiện. Thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện.”
Lam nhìn anh một lúc, khuôn mặt ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng lần này cô cười lạnh một tiếng, nhún vai nhìn đi chỗ khác và thờ ơ nói rằng không tìm được sự đồng cảm nào.
Khóe miệng bất giác nở nụ cười gượng gạo, anh nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, từng đường nét đều rõ ràng nhưng lại cho anh cảm giác mông lung.
“Vậy cô hãy thử đặt mình vào tình cảnh hiện tại của thân chủ tôi! Khi cưới được người mình yêu thương nhất, cô cảm thấy vui mừng phấn khích khắp người. Rồi cảm giác như mình vừa rơi từ tầng chín xuống, cảm thấy tổn thương và thất vọng vì người đàn ông cô yêu đã lén lút ngoại tình, có con riêng nhưng lại giấu cô, bây giờ lại bất ngờ đưa họ về bắt cô phải xem như người một nhà mà đối xử tốt…”
Lam nhìn thấy trong mắt Lam có sự thay đổi, anh đưa hai ngón tay lên.
“Lúc đó cô sẽ có hai lựa chọn, một là không chịu cảnh chung chồng và rời đi, hai là vì tình yêu dành cho chồng quá sâu đậm nên không muốn rời xa, muốn ở cạnh anh ấy nên chấp nhận người phụ nữ thứ ba và đứa con riêng.”
Đôi mắt cô dần nheo lại, tỏ vẻ không đồng tình. Anh bỏ tay xuống nói thân chủ mình thuộc kiểu thứ hai, chấp nhận nhưng không đồng thuận, anh ta ấm ức trong lòng khi thấy con của người khác ở nhà của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT