Bách Quang hiểu ra vấn đề, dù có trả lời câu hỏi của cô thế nào thì thân chủ của mình vẫn rơi vào bẫy của Lam sắp đặt, vì thế anh đã trình bày với Chủ tọa:

“Thưa Hội đồng xét xử, Kiểm sát viên Tống đang ngày càng đi xa vấn đề ban đầu đặt ra, việc thân chủ tôi đeo nhẫn hay không chẳng liên quan gì đến vụ án cả.”

Anh mong Chủ tọa có thể ngăn cản câu hỏi của Lam, cô ấy cũng cảm thấy rất có khả năng đó nên đã vội khẳng định với Chủ tọa, mình vẫn đang dẫn dắt sự việc đi đúng hướng, cô chỉ muốn làm rõ một số điểm mù trong vụ án, Chủ tọa đã đồng ý và yêu cầu bị cáo trả lời câu hỏi.

Vũ Tuấn Hưng tái mặt nói với Lam là vợ cũ nhờ anh ta đánh bóng cặp nhẫn. Quang bất lực, nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, Lam hỏi thêm sao nạn nhân lại nhờ chồng đánh bóng nhẫn khi tình cảm của cô với anh ta đã hết, và cô vẫn đeo chúng vào đêm trước khi cô tử vong?

“Thưa hội đồng xét xử, tôi đã lặp lại câu hỏi ‘anh ta có gặp nạn nhân trước khi xảy ra vụ án hay không’ rất nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết không thừa nhận. Đến khi nhắc đến cặp nhẫn lại trả lời khác, với câu trả lời này đã đủ chứng minh việc anh ta đã gặp nạn nhân vào đêm xảy ra vụ án. Cũng đủ chứng minh anh ta có liên quan đến cái chết bí ẩn của vợ cũ…”

Lam nghiêng đầu nhìn Vũ Tuấn Hưng.

“Bị cáo Hưng, tôi nói đúng chứ?”

Vũ Tuấn Hưng như chết lặng khi nghe những lời của Lam. Nếu chỉ vì một cặp nhẫn mà dễ dàng kết tội được Vũ Tuấn Hưng thì quá xem thường Trần Bách Quang, nếu đơn giản như thế sẽ không có phiên tòa ngày hôm nay.

Tiếp phần bào chữa cho thân chủ mình, Bách Quang đặt câu hỏi:

“Lý do là gì chắc có lẽ chỉ có nạn nhân biết, cặp nhẫn trên tay thân chủ tôi hoàn toàn chẳng thể chứng minh được điều gì cả! Giữa nạn nhân và thân chủ tôi đã chấm dứt từ lâu. Nếu không có sự cho phép của nạn nhân, thân chủ tôi cũng không thể vào nhà được, nên những lời của Kiểm sát viên Tống tôi cho rằng không hợp lý.”

Đối đáp lại, Nghi Lam vẫn cho rằng những lập luận mình là phù hợp và cho rằng Vũ Tuấn Hưng có liên trong vụ việc này.

Cụ thể, cô đưa ra bằng chứng từ lời kể của cô bạn thân nạn nhân rằng bị cáo sống ở nơi khác, nhưng vẫn có chìa khóa của nhà nạn nhân. Anh ta từng dùng chìa khóa để mở cửa nhà nạn nhân Hương mà không hề hỏi ý kiến. Sau khi tự ý mở cửa, anh ta xin lỗi nạn nhân, đồng thời đề nghị nấu bữa tối và pha trà cho cô để chuộc lỗi.

Đối với cáo buộc của Viện kiểm sát dựa vào lời khai của bạn và đồng nghiệp nạn nhân, Trần Bách Quang đưa tay ra hiệu Lam dừng lại, anh tỏ thái độ mất kiên nhẫn trong từng lời nói, thái độ của Lam.

“Kiểm sát viên Tống à, khi nào cô mới kết thúc câu chuyện hoang đường của mình vậy?”

Quang nhìn Hội đồng xét xử nói tiếp:

“Thưa Hội đồng xét xử, tôi cho rằng Đại diện viện kiểm sát sử dụng lời khai của các nhân chứng để quy kết trách nhiệm cho thân chủ tôi. Cô ấy không có đầy đủ bằng chứng trực tiếp về vai trò của thân chủ tôi với cái chết của vợ cũ, cộng với việc chưa có kết luận chính thức về nguyên nhân cái chết của nạn nhân. Ngoài ra, cậu con trai đã chứng minh cha mình ngoại phạm. Thân chủ tôi vô tội thưa Hội đồng xét xử.”

Anh nhận định đối đáp của Viện kiểm sát có nhiều điểm lạ là Viện kiểm sát lại tin vào lời khai của một, để quy kết trách nhiệm cho thân chủ mình. Với cáo buộc Viện kiểm sát sử dụng lời khai của các nhân chứng để quy kết trách nhiệm cho Vũ Tuấn Hưng, Lam bác bỏ và khẳng định có phù hợp với các chứng cứ khác.

Phiên tòa căng như dây đàn, Bách Quang đề nghị thay đổi Kiểm sát viên bởi thái độ của cô đối với Luật sư không được thân thiện. Ngược lại Lam đề nghị Hội đồng xét xử kiến nghị xem xét về thái độ Luật sư khi tranh cãi tại tòa, ngôn ngữ sử dụng thiếu chuẩn mực.

“Dường như Kiểm sát viên Tống đang vì ‘một lý do nào đấy’ cố gắng lái vụ án theo hướng khác và cố tình kết tội cho thân chủ tôi. Càng nghe Kiểm sát viên Tống phân tích tôi càng thấy rõ năng lực hạn chế của cô ấy.”

Bách Quang khẳng định:

“Kiểm sát viên Tống đã sai khi buộc tội bị cáo Vũ Tuấn Hưng! Tôi biết… cô đã bị những bằng chứng của tôi thuyết phục, cũng nhìn ra lỗi sai của mình…”

Lam cười chê một tiếng, liếc mắt nhanh về hướng khác tỏ thái độ khinh khi.

“Nhưng bây giờ nhận sai thì khó quá, vì vậy quyết tâm gán tội cho bị cáo Hưng để chứng minh mình làm đúng thôi tôi nói có đúng không Kiểm sát viên Tống? Cái tôi của con người rất cao, nếu muốn công tâm phải dẹp bỏ cái tôi, thừa nhận cái sai của mình. Kính thưa hội đồng xét xử, tôi quá buồn và thất vọng về Kiểm sát viên Tống!”

Chủ tọa nói: “Kiểm sát viên có 3 phút để tìm ra bằng chứng phạm tội của bị cáo và thuyết phục Hội đồng xét xử, nếu sau ba phút Kiểm sát viên không chứng minh được, tòa đành phán bị cáo trắng án và trả tự do.”

Thời gian đếm ngược, Lam gấp rút tìm trong đống tài liệu mình chuẩn bị với hy vọng tìm ra kẽ hở trong chứng cứ ngoại phạm của Vũ Tuấn Hưng, đột nhiên cô nhớ đến con trai anh ta cũng đang có mặt trong phiên tòa, nên đề nghị Hội đồng xét xử triệu tập nhân chứng.

Vũ Tuấn Anh tiến đến vị trí dành cho nhân chứng, cậu bé tám tuổi, đã có thể tự làm chủ hành động lẫn lời nói của mình, cô tin ở độ tuổi này nó sẽ không biết nói dối. Nhờ hỏi kỹ, Lam phát hiện kẽ hở trong chứng cứ ngoại phạm của bị cáo.

Vũ Tuấn Anh thừa nhận cậu luôn ngủ rất sâu nên khi hỏa hoạn xảy ra, cậu không thể biết cha đang ngủ hay làm gì.

Lam đặt ra giả thuyết của nhóm điều tra là vì quá hiểu con trai, rất có thể Vũ Tuấn Hưng đã đưa cậu sang ngủ cùng anh ta để tạo chứng cứ ngoại phạm. Sau đó, lẻn vào nhà nạn nhân vào lúc cô chưa về, pha thuốc ngủ vào trà rồi quay về nhà anh ta. Chờ khi con trai ngủ say, Tuấn Hưng sang nhà vợ khi cô đã bất tỉnh vì uống trà. Anh ta đặt vợ vào giường trong buồng ngủ rồi phóng hỏa.

Quang phản bác ngay:

“Lại thêm một giả thuyết rồi một giả thuyết khác đặt ra, Kiểm Sát Viên Tống cho hỏi, điều gì khiến cô nghĩ thân chủ tôi muốn sát hại nạn nhân trong khi cô ấy chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường?”

Theo đó, Bách Quang khẳng định không hiểu lập luận của Viện Kiểm Sát là khách quan ở đâu. Anh kết luận: “Sao có thể buộc tội bị cáo bởi những quy kết lờ mờ, cảm tính?”

Do hai bên không thể đưa ra chứng cứ khách quan để tự bào chữa nên Chủ tọa trả hồ sơ để điều tra bổ sung, tạm thời kết thúc phiên tòa, sau khi hai bên thu thập đầy đủ tài liệu, đầu tuần sau sẽ mở lại phiên tòa để xác định bị cáo có tội hay vô tội dựa trên phán quyết của tòa và cơ sở bằng chứng hai bên thu được.

Lúc Lam rời khỏi tòa án, Trần Bách Quang vẫn ngồi lại với cộng sự của mình. Lúc ra hành lang, Phó Viện trưởng VKSNN Nhã Nam Lăng đã đứng đợi sẵn, nếu đoán không lầm hẳn Phó Viện trưởng đã có mặt trong phiên tòa hôm nay và theo dõi quá trình khởi tố của cô.

Anh ta là sếp của cô, cả hai đã làm việc với nhau từ khi cô mới vào nghề, họ không mấy hợp nhau.

Ông Diệu Quốc là luật sư, Nhã Nam Lăng trước kia từng là Kiểm sát viên, giữa Luật sư và Kiểm sát viên trong một phiên toà hình sự thường là đối đầu.

Hai người có cơ hội tranh luận với nhau trong nhiều vụ án khác nhau, lần nào ông Quốc cũng khiến Nam Lăng bẽ mặt và thành công xin tội cho bị cáo, khiến Nhã Nam Lăng không có thiện cảm.

Biết được tin con gái ông ấy là cấp dưới của mình nên Nhã Nam Lăng tận dụng cơ hội để trả thù, lúc nào cũng làm khó, một khi có chuyện gì không vừa lòng đều trút hết lên đầu cô ấy, Lam tính vốn hiền lành không thích so đo nên lúc nào cũng bỏ qua và nhẫn nhịn khiến Nhã Nam Lăng liên tục lấn lướt.

Lam điều chỉnh lại tâm trạng bước về phía anh ta.

“Phó viện trưởng, anh đến đây làm gì vậy?” - Lam thừa biết mục đích của anh ta, nhưng vẫn cố tình hỏi cắc cớ để xem anh ta sẽ trả lời thế nào.

Nhã Nam Lăng nhàng nhã chắp tay sau lưng, tự nhiên nói:

“Tôi đến đây kiểm tra xem em làm việc thế nào.”

Lam không nói gì, chỉ cười một cái nhẹ, khuôn mặt toàn lãnh ý, dường như hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói của ông sếp.

“Tôi thật thất vọng về em đó Lam…”

Trần Bách Quang và cộng sự vừa hay ra khỏi tòa án, anh chợt khựng lại khi thấy Nghi Lam đang đứng cùng một người đàn ông mặc đồng phục trắng và phù hiệu của Viện kiểm sát.

Nhìn thấy sắc mặt họ không tốt, Quang tò mò đứng lại nghe một lúc, bị chú Dĩ giục:

“Nhanh lên, tranh thủ phiên tòa kết thúc sớm mình đi ăn nào!”

Anh vẩy tay ra hiệu chú ấy đi trước.

“Con lo chuyện bao đồng từ khi nào vậy? Nhanh lên đấy, chú đợi ngoài xe, 5 phút sau còn chưa ra thì tự mà đi bộ đến quán ăn nhé!”

Bách Quang có vẻ không quan tâm, anh đứng đó một lúc, theo dõi diễn biến tiếp theo cuộc trò chuyện của hai người kia.

“Tôi đã nhìn thấy lợi thế của chúng ta trong vụ kiện này, chúng ta có rất nhiều bằng chứng chứng minh Vũ Tuấn Hưng giết vợ nhầm mục đích chiếm đoạt tài sản, nhưng em không biết tận dụng điều đó, dễ dàng cho thằng Luật sư kia chiếm ưu thế…”

Anh ta dừng lại, chống hông tỏ ra bất lực quay mặt sang hướng khác.

“Haizz thằng nhóc đó nói đúng, em thật sự thiếu năng lực, trách nhiệm, kiến thức thậm chí những kỹ năng cơ bản cũng không có. Người ta thường nói hổ phụ sinh hổ tử, bố em giỏi lắm mà? Nếu em để thua vụ kiện này, để thằng Hưng trắng án thì đừng trách anh không khách sáo nhé!”

Rõ ràng không phải lỗi của cô ấy, nhưng cô chẳng một lời giải thích cũng không có ý định phản bát, chỉ đứng im cúi đầu. Lam định nhẫn nhịn một chút cho qua chuyện, nào ngờ có người còn bất bình thay cô ấy mà đứng ra nói giúp cô mấy câu công bằng.

Bóng lưng ai bị ánh nắng trưa soi phản chiếu xuống sàn, cô thấy bóng người đi lướt qua mình, sau đó lại dừng trước mặt cô ấy, trước khi cô kịp ngẩng đầu xem ai đã nghe họ lên tiếng:

“Bây giờ anh cảnh cáo cũng vô dụng thôi, dù Kiểm sát viên Tống có giỏi cách mấy cũng sẽ không thể nào giành chiến thắng!”

Dù quay lưng về phía Lam, nhưng cô vẫn nhận ra nhờ giọng nói. Cái chất giọng truyền cảm, dứt khoát lại rõ ràng đó chẳng thể lẫn vào đâu chỉ có thể là Trần Bách Quang. Nhã Nam Lăng rất bất ngờ trước lời tuyên bố của anh, hắn thắc mắc làm sao anh có thể chắc chắn rằng cơ quan công tố sẽ không thắng kiện.

“Dựa vào đâu cậu cho rằng như vậy?”

Trần Bách Quang nhún vai, ngạo mạn trả lời: “Dựa vào việc các người không có bằng chứng, dựa vào việc thân chủ tôi vô tội.”

Nhã Nam Lăng nhìn anh một rồi cười chê không nói gì, chắp tay rời đi, để lại một câu: “Đúng là quá ngông cuồng.”

Anh ta đi rồi, Quang quay lại nhìn Lam, gương mặt cô phảng phất nỗi buồn, vì câu nói vô tâm của Nhã Nam Lăng mà khiến cô canh cánh trong lòng, vô duyên vô cớ bị chịu một câu vu khống khiến cô ấy buồn bã rất lâu. Rõ ràng cô đã cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình nhưng không được cấp trên đánh giá cao, đương nhiên cô sẽ buồn. Anh muốn an ủi cô ấy một chút, nhưng cuối cùng không vì cô mà dừng bước.

___________________________

Vào giờ cao điểm buổi tối, anh đã gặp Lam, cô đang cúi đầu soạn một tin nhắn rất dài, xong liền dừng lại thở một hơi, tay cô ấy cứ run suốt, nước mắt cô ấy rơi xuống, sau đó cô ấy nhanh chóng lau sạch, rồi xóa cả đoạn tin nhắn kia đi.

Nếu không phải đứng ở đối diện luôn nhìn vào cô ấy, anh hoàn toàn không thể phát hiện ra cô đang khóc, sau đó cô ấy cúi thấp đầu hơn, thấp đến mức anh không cách nào nhìn rõ mặt của cô ấy. Anh không biết Lam đang nhắn tin với ai, là cãi nhau với bạn trai hay chịu ấm ức trong công việc, anh chỉ biết nếu không thực sự nhịn được nữa, không ai muốn khóc giữa dòng người xa lạ. Anh chỉ biết trong thời khắc đó hai người đang ở cùng một quán ăn tối.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play