Nhan Cửu mang đồ của cô đến để ở khách sạn rồi chạy tới cuộc họp đầu tiên để đọc kịch bản, đây cũng là lần đầu cô chính thức gặp các diễn viên.

Là biên kịch chính, cô có thể ngồi cạnh đạo diễn, nghe nói quãng thời gian này họ tổ chức cho các nghệ sĩ cùng tham gia rất nhiều buổi tọa đàm về y học nhập môn, xem ra rất nghiêm túc và coi trọng việc này.

Trước khi cuộc họp bắt đầu thì một số nghệ sĩ đã tới, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi cô, nhận kịch bản tập một để bắt đầu đọc nghiêm túc.

Nhan Cửu ban đầu cảm thấy bản thân thực ra không kém tuổi mọi người là bao, chắc sẽ không tạo ra khoảng cách, nhưng mãi sau mọi người đều ai đọc của người đó, không ai giao lưu với ai, bầu không khí có vẻ thận trọng, dè dặt.

Sau đó có một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

Cô quay phắt lại, trông thấy một gương mặt trắng trẻo, là Ôn Nhạc Lê.

“Hi, Cửu Cửu.”

Gần một tháng không gặp, hình như cô ta ốm hơn nhiều, xem ra là vì vai diễn này mà thật sự lao tâm khổ tứ.

“Chào cô, Nhạc Lê.”

Nhan Cửu cười thân thiện, từ lên khỏi chỗ ngồi rồi chào hỏi.

“Kịch bản tôi đã xem qua, cô viết rất hay, ban đầu ở khoa cấp cứu không nhận ra cô lại giỏi giang như vậy.”

Nhan Cửu ngại ngùng khoát tay, vẫn chưa đáp lời thì thấy cô ta hơi nghiêng đầu, khẽ cười nói:

“Cô và bác sĩ Triệu… mọi người vẫn khỏe chứ.”

Nhan Cửu cười rồi đưa kịch bản cho cô ta, nói:

“Mọi người đều rất khỏe ha ha, à sắp đọc kịch bản rồi, cô ngồi đi, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”

Ôn Nhạc Lê vẫn không tắt nụ cười, cô giơ tay nhận kịch bản rồi nói:

“A đúng rồi, cũng do tôi không nhìn thấy nó ha ha, vậy lát nữa tôi mời cô ăn cơm trưa nhé.”

Nhan Cửu vừa định đồng ý thì một giọng nam từ sau lưng vẳng tới.

“Này! Không được đâu nhé, bữa trưa nay của biên kịch Tiểu Nhan chắc chắn phải do tôi mời rồi!”

Vừa nhìn thấy người đó, những diễn viên phụ đã ngồi trước đó đứng dậy hết, chào hỏi anh ta, người đến là nam chính của kịch bản phim kỳ này, Quan Độ.

Nhan Cửu nhìn thấy anh ta, gương mặt thoáng sự kinh ngạc, sau đó xuất hiện nụ cười, cô cười chào anh rồi nói:

“Anh đến rồi hả.”

Trong “Kẻ trầm lặng” năm đó, nam chính đóng cặp với Nhan Lạc chính là anh ta.

Lúc quay phim, anh ta và Nhan Lạc đều không phải nghệ sĩ quá nổi tiếng, nhưng vì bộ phim đó mà cả hai đều trở nên nổi tiếng lừng lẫy, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đều nằm ở tuyến 1, trở thành những diễn viên “hot” bỏng tay.

Nhan Cửu còn nhớ năm đó ở đoàn phim, mọi người rất hòa thuận với nhau, cả ekip đều có tuổi tác tương đồng lại không chảnh chọe hoặc chịu áp lực vì bị quan tâm quá nhiều, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thậm chí khi đóng máy còn hẹn sau này sẽ cùng tụ tập.

Nhưng độ nổi tiếng sau khi phim khởi chiếu đúng là vượt quá dự đoán, nam nữ diễn viên chính là Nhan Lạc và Quan Độ đều được phỏng vấn, tham gia các show dày đặc, về sau khi kết thúc rồi thì kịch bản cứ gọi là bay đến như hoa tuyết, mấy năm nay danh tiếng của anh ta tăng cao vùn vụt, Nhan Cửu càng không có cơ hội gặp mặt.

Thế nên ban đầu khi nghe anh ta nhận bộ phim này, cô vẫn thấy rất vui.

Chí ít với sự hiểu biết của cô về anh ta trước đây, Quan Độ không phải người khó chịu khó gần.

“Này, hẹn rồi nhé, trưa nay cùng ăn cơm.”

Quan Độ giơ tay khoác vai Nhan Cửu, xoa đầu cô như đang hỏi thăm.

Nhan Cửu biết đây là thói quen của anh ta, nhưng hiện giờ cô đã là người có bạn trai, không còn như trước đây, thế là muốn vùng ra khỏi tay anh ta, ai ngờ Quan Độ lại ôm cô khá chặt.

Được, vẫn là diễn viên, chào hỏi mà cũng nhiệt tình như thế.

“Ai chà, được được được, buông tay buông tay, em sắp bị anh siết chết rồi nè.”

Nhan Cửu vỗ vỗ cánh tay anh ta, vẻ mặt bất lực, cười nói.

Ôn Nhạc Lê đứng cạnh có vẻ ngại, thế là vội ngồi xuống, mắt tuy nhìn kịch bản nhưng tai lại dỏng lên nghe Quan Độ và Nhan Cửu thì thầm to nhỏ, trong vẻ mặt mệt mỏi của cô ta thoáng một nét lạ lùng, sau đó lại vùi đầu xuống thật thấp.

……

“Bác sĩ Triệu, đi nghỉ chút đi, tạm thời cô ấy vẫn không tỉnh đâu.”

Điều dưỡng nhìn Triệu Tế Thành đã đứng trước giường bệnh được một lúc, tốt bụng nhắc nhở.

Triệu Tế Thành hơi mỉm cười, cảm ơn ý tốt của cô ta, nhưng vẫn đứng đó bất động, anh đưa tay bóp bóp sống mũi, vẻ mệt mỏi khó che giấu khiến một người bình thường vốn phong độ ngời ngời trông có vẻ tâm sự trùng trùng.

Theo lý thì hôm nay là ngày nghỉ của anh, nhưng Triệu Tế Thành sau khi tan ca ở khoa cấp cứu thì đến thẳng phòng bệnh, Tưởng Tiểu Minh vẫn chưa tỉnh, nhưng đã chuyển ra khỏi phòng EICU vào phòng bệnh thường, cũng xem như may mắn trong bất hạnh.

Điều dưỡng dọn dẹp đồ của cô ta, chào tạm biệt Triệu Tế Thành rồi sang giường khác, người nhà bệnh nhân khác thấy cô ta đi tới thì len lén kéo tay, hỏi:

“Đó là người nhà của bác sĩ Triệu sao?”

Điều dưỡng lắc đầu, nói khẽ:

“Hình như không phải, nhưng bác sĩ Triệu khá quan tâm bệnh nhân này, viện phí cũng do anh ấy bỏ ra, phí bên này của tôi cũng do anh ấy nộp, cô bé kia vẫn chưa thành niên, thật đáng thương, nhìn vết thương toàn thân kìa, có lẽ do anh ấy là người tốt.”

Triệu Tế Thành nhìn gương mặt sưng đỏ và tím bầm đã đỡ hơn hôm qua của cô bé, nhớ lại bệnh nhân năm đó đã nói với anh rằng anh sẽ trở thành một bác sĩ tốt, anh hoàn toàn có thể không quan tâm nhưng anh không làm được. Mấy hôm nay thông tin về thân phận của cô gái mà Lâm Thừa Viễn đưa tới chỉ toàn là tin xấu.

Mẹ lấy chồng khác, nghỉ học cấp ba, không có bạn bè người thân, cũng không có tiền.

Anh lúc nào cũng im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng sẽ xuất hiện gương mặt người đàn ông đêm đó dập tắt điếu thuốc, nói rằng anh ta muốn nhanh chóng khỏe lại, sau đó để người nhà sống một cuộc sống hạnh phúc.

Tuy anh không thẹn với lòng mình, nhưng rốt cuộc năm đó cũng chỉ đành bất lực trước cái chết của bệnh nhân đó, bây giờ càng không muốn lại lần nữa tiễn đưa sinh mạng con gái của anh ta.

Triệu Tế Thành loáng thoáng cảm thấy có thể do ông trời đã đưa cô bé ấy đến khoa cấp cứu gặp anh, chính là để anh có thể cứu cô bé đó.

Trong lòng anh cũng mong đợi Tưởng Tiểu Minh nhanh chóng tỉnh lại, chí ít có thể tóm được tên khốn đã hành hạ cô bé để bắt hắn chịu hình phạt trước pháp luật.

Sau đó, nếu cô bé đồng ý, anh sẽ trợ cấp để cô bé tiếp tục học, hoặc tìm một công việc an toàn để nuôi sống bản thân.

Mấy ngày không nghỉ ngơi, con người dù làm bằng gang thép cũng không chịu nổi, anh chuẩn bị về nhà một chuyến để tắm rửa rồi quay lại, thế là chào điều dưỡng phụ trách cô bé rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì nghe thấy một giọng nói kêu to:

“Này! Bác sĩ Triệu, cô bé… tỉnh rồi.”

……

Buổi đọc kịch bản kết thúc.

Nhan Cửu đang gõ trên laptop những ý kiến của đạo diễn và mọi người lúc nãy, không khí rất vui vẻ khiến cô có chút đắc ý lơ lửng như trên mây, chí ít sự cố gắng trong quãng thời gian này không phải phí công.

“Này, Tiểu Cửu, nghe nói kịch bản này là em viết ở khoa cấp cứu hả?”

Quan Độ đã hẹn trưa nay cùng ăn cơm, thế là vừa kết thúc cuộc gọi với quản lý xong liền ngồi xuống cạnh cô để chờ.

“Ừm đúng thế, anh thấy thế nào?”

Cô vừa gõ chữ, vừa cười hỏi.

“Được đấy, đặc biệt là nam chính, ban đầu anh mới đọc đã thích nam chính rồi.”

Quan Độ đập đập kịch bản trong tay, nói với vẻ phấn khích.

Nhan Cửu gõ xong đóng laptop lại cho vào túi, nhìn thấy Ôn Nhạc Lê chưa đi thì gọi lại: “Này, Nhạc Lê, có muốn đi ăn chung không?”

Ôn Nhạc Lê ngượng ngập khoát tay, nhìn Quan Độ rồi nói:

“Ha, thôi thôi, tôi…”

Nhan Cửu tiến lên nói với cô ta:

“Không sao không sao, đi thôi, anh ấy không để ý đâu.”

Sau đó quay sang nói với Quan Độ:

“Không phải là anh có một đống vấn đề chuyên ngành muốn hỏi sao, anh hỏi cô ấy đi, cô ấy là bác sĩ đó.”

Mắt Quan Độ sáng lên, dù sao có thêm người ăn chung cũng chẳng sao, thế là hân hoan đồng ý.

Lúc đi ra ngoài, anh tiện tay cầm túi laptop của Nhan Cửu, sau đó hỏi:

“À đúng rồi, Nhan Lạc và Tô Gia Hành định ngày cưới chưa?”

“Tháng 9 năm nay đó, không phải đã nói trong nhóm rồi sao, anh còn trả lời nữa mà, quên nhanh thế?”

Nhan Cửu đùa, khóe mắt liếc nhìn Ôn Nhạc Lê đang cúi đầu chơi điện thoại ở đằng sau, thế là túm lấy cánh tay cô ta, kéo lên ngồi cùng một hàng rồi đi chung với nhau.

Cô còn nhớ lúc đầu khi Ôn Nhạc Lê và Triệu Tế Thành khiến người ta hiểu lầm, nhưng từ khi họ ở bên nhau, Ôn Nhạc Lê rời khỏi phòng cấp cứu, lần này gặp lại không ai nhắc gì nữa. Nhan Cửu đương nhiên không nghĩ nhiều, cô đâu phải người nhỏ mọn, ban đầu ở cạnh nhau cũng xem như vui vẻ, nên cô không cảm thấy có khoảng cách gì với cô ta.

Buổi trưa ăn cơm, vì Quan Độ là một người vốn thích mổ xe nhân vật đến cùng, nên Ôn Nhạc Lê luôn nhẫn nại giải đáp những vấn đề liên quan, không khí cũng khá vui vẻ, Nhan Cửu vừa ăn vừa thảo luận cùng họ những vấn đề chi tiết. Nói đến giữa chừng thì điện thoại bỗng reo vang.

Là tin nhắn Triệu Tế Thành gửi.

“Nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Nhan Cửu từ sau hôm đó thì chưa gặp lại anh, họ vô cùng bận, có điều mỗi ngày khi có thời gian rảnh rỗi thì hai người sẽ gọi điện, thi thoảng nhắn tin cũng khiến cô rất vui rồi.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên anh, Nhan Cửu nở nụ cười siêu cấp dịu dàng, khiến Quan Độ nhanh chóng nảy sinh lòng hiếu kỳ với người nhắn tin, cùng lúc đó Ôn Nhạc Lê cũng nhìn thấy vẻ mặt đó của cô.

Cô ta không tỏ vẻ gì khác, vẫn ăn cơm như thường.

Sau đó dùng khăn giấy khẽ lau miệng rồi đứng lên:

“Xin lỗi nhé, tôi đi vệ sinh một chút.”

Trong khoảnh khắc mở cửa phòng, không ai chú ý thấy âm thanh của nút bấm chụp hình nhanh “tách tách” đã bị chìm lẫn trong âm thanh nhân viên phục vụ đi qua đi lại mang thức ăn lên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play