14.
Từ khi vụ án thứ năm xuất hiện, tất cả chứng cứ đều chỉ về một người.
Ông chủ của duyệt phủ --- Trương Thuấn, cũng chính là người đêm đó chúng tôi nhìn thấy ở hiện trường thi công.
“Trên người nhiễm yêu khí, cách tốt nhất là dùng ngải diệp và đàn hương trộn lẫn vào nhau...” Tôi đi sau Quân Sơ Nghiêu, “Ngày đó lúc vào nơi thi công, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, vì sao tứ phía đều có mùi ngải diệp cùng với mùi gỗ thoang thoảng, lúc đó tôi nghĩ họ đặt tấm chiêu bài ở đây là vì phong thủy của họ hay gì đó, giờ nghĩ lại thì rất có thể là dùng để xua tan yêu khí. Tôi có một suy đoán lớn mật, căn cứ vào báo cáo về khám nghiệm tử thi mà hắc xà đưa, có lẽ Trương Thuấn đã sắp xếp người giết nạn nhân, sau đó lại dùng yêu thuật chữa khỏi vết thương cho họ, cuối cùng sai người đem người chết ném ở nơi được chỉ định, sở dĩ là muốn cho dân chúng hỗn loạn.”
Hắn trầm mặc, liếc mắt nhìn về phía chiêu bài của duyệt phủ, không nói gì.
Tôi giật nhẹ tay áo hắn: “Có thể yêu cầu một chút được không?”
“Sao?”
“Nếu là tộc nhân của Thanh Khâu, trên tay chưa từng dính máu người, có thể... giao cho chúng tôi xử lý có được không?”
Một lúc sau, hắn gật đầu: “Được, đã tra được thông tin của Trương Thuấn, 30 tuổi, nam, độc thân, là ông chủ trên danh nghĩa của duyệt phủ, còn có một gian hội sở cao cấp, mà cả năm nạn nhân đều là hội viên cao cấp của hội sở đó.”
Tôi chớp chớp mắt: “Hội sở cao cấp? Là loại phải đăng ký mới vào được?”
“Ừ, thế nên nghĩ cách trà trộn vào đi.”
“Vào kiểu gì?”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Ẩn thân.”
Muốn tôi giúp hắn ẩn thân đi vào?
Theo như pháp lực hạn chế của tôi thì hai chúng tôi phải dính sát lấy nhau mới vào được đó?
Ô ~ Nghĩ tới là xấu hồ rồi...
Quân Sơ Nghiêu ho nhẹ một tiếng, vành tai phiếm hồng: “Vì tra án, có thể hy sinh một chút...”
Ha ha.
Tôi cạn lời bĩu môi, lôi kéo hắn đi tới cửa hội sở, bảo an vừa định duỗi tay ra cản liền bị tôi nháy mắt một cái liền ngừng động tác.
Tôi quay đầu nhìn hắn: “Thất thần cái gì? Đi thôi!”
Hắn sửng sốt một cái, bị tôi kéo vào trong: “Em dùng... mị thuật của hồ tộc?”
“Không thì sao?” Tôi khó hiểu nhìn hắn, ẩn nấp hơi thở đi vào, bỗng nhiên lại nghĩ tới một thân ngập tràn công đức của hắn.
Khó rồi nha, tôi có thể cảm nhận được hơi thở công đức, vậy thì con yêu kia chắc chắn cũng cảm nhận được.
Hoặc là bỏ trốn luôn, hoặc là sẽ uy hiếp gì đó đối với thân thể phàm nhân của Quân Sơ Nghiêu, tôi nhíu mày liếc hắn một cái.
“Sao vậy?”
Tôi dán lên người hắn, đem hắn đẩy tới lối thoát hiểm, quanh thân nháy mắt an tĩnh lại.
“Anh đứng yên.”
Hắn dựa lưng trên cửa thoát hiểm, tôi nhón chân kề sát vào, ở bên tai hắn thổi một hơi.
Rõ ràng cảm giác được ngực hắn hung hăng rung lên, vành tai bên môi nóng cháy, tôi chột dạ lui về, không phải chứ, phàm thân của chiến thần nhạy cảm như vậy sao?
Trong lối thoát hiểm không có ánh sáng, con ngươi của hắn dưới ánh sáng mờ mờ từ kẹt cửa xuyên vào có vẻ càng sâu thẳm hơn, khóa chặt trên người tôi.
“Cái kia, là để ẩn nấp hơi thở của anh...”
Vừa phải thay lão Hòe che giấu thân phận của Quân Sơ Nghiêu, vừa không thể không giải thích hành động của mình, tôi hoảng quá nên nhắm mắt nói bừa: “Chính là tại anh ở Yêu Cục quá lâu nên trên người chắc chắn sẽ có...”
“Hồ Yểu Yểu.” Đột nhiên trời đất quay cuồng, phía sau lưng tôi dán sát vào cửa sắt lạnh lẽo, Quân Sơ Nghiêu đè lên, thanh âm trầm thấp, “Mẹ nó, em cứ dùng loạn mị thuật như thế sao?”
A? Không phải...
Tôi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn: “Tôi không có dùng mị thuật mà.”
Hầu kết hắn lăn lăn: “Em...”
Giây tiếp theo, tôi nhào vào trong ngực hắn, gắt gao ôm chặt vòng eo thon chắc của hắn.
“Có yêu khí!”
15.
Hàng hiên truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, cùng với hơi thở của hồ tộc ập vào mặt làm chúng tôi ngẩn ra trong chớp mắt.
Cánh tay của Quân Sơ Nghiêu giật giật, cuối cùng lại ôm lấy vai tôi.
“Trương Thuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì...” Một giọng nữ vội vàng vang lên.
Hai mắt tôi trợn to, thanh âm này, rõ ràng là biểu tỷ bà con xa mấy trăm năm trước đã trốn khỏi hồ tộc của bọn tôi --- Hỏa Hồ Thanh Khâu nhất mạch, Hồ Yên Yên.
Tôi thiếu chút nữa đã quên, bởi vì mẫu tộc của chị ta là chi thứ cho nên chị ta cũng học được cách chữa trị của Thanh Khâu.
Từ mấy năm trước, chị ta một hai muốn ở bên nhân loại, cho nên đã bị đuổi ra khỏi hỏa Hồ nhất tộc, đến nay cũng không thấy có tin tức gì, thì ra đã nhập cư trái phép vào An Thành của nhân giới.
Hiện tại chính sách đã buông lỏng hơn, cũng không phải không cho nhân yêu yêu đương, nhưng mà dù cho có bày rõ chứng cứ của tên tra nam nhân loại kia ra trước mặt rồi mà Hồ Yên Yên vẫn thà chết chứ không chịu tin, từ đó cũng trực tiếp chặt đứt quan hệ huyết thống.
Có thể đụng phải chị ta ở chỗ này, cũng coi như là giúp hỏa Hồ nhất mạch một chuyện.
“Yên Yên.” Thanh âm Trương Thuấn cũng gấp gáp, “Em cũng biết mà, hạng mục duyệt phủ này đối với anh quan trọng thế nào, có người cản trở, anh không thể buông tha được.”
“Nhưng mà anh đã hại rất nhiều mạng người rồi, không thể tiếp tục nữa.”
“Yên Yên, không phải đã có em rồi hay sao? Em thay anh giải quyết tốt hậu quả, sao có thể tra tới trên đầu anh được?”
Tiếng bước chân lui về sau: “Trương Thuấn, Yêu Cục đã tra án rồi. Anh mau thu tay lại đi, bằng không chúng ta đều sẽ...”
“Hồ Yên Yên!” Trương Thuấn đột nhiên cất cao giọng, “Em là yêu! Em sợ cái gì? Anh cam đoan với em, sau khi hạng mục này thành công, anh sẽ cưới em. Yên Yên, không phải em vẫn luôn muốn kết hôn với anh hay sao? Chúng ta sinh một đám nhóc, anh cũng muốn kiếm tiền nuôi em mà...”
Trong hàng hiên trống trải vang lên tiếng khóc nức nở của Hồ Yên Yên, tiếng quần áo cọ xát với nhau rất rõ ràng, Trương Thuấn ôm Hồ Yên Yên vào trong lòng.
“Yên Yên, em chỉ cần nghe anh thôi, sau này chúng ta nhất định sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc viên mãn.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Hạnh phúc cái con khỉ!” Tôi nhịn không được xông ra, một chân đem Trương Thuấn đạp xuống cầu thang, kéo tay Hồ Yên Yên, “Anh ta lừa chị đấy, chị tỉnh táo lại đi!”
Trương Thuấn bị đạp xuống cầu thang giãy giụa đứng lên, lại bị Quân Sơ Nghiêu ấn xuống, nhanh nhẹn còng tay lại.
16.
Đoạn tình yêu này đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần đều sợ, duyệt phủ kia được xây dựng trên khu vực của Thanh Khâu, bản thân cũng hối lộ rồi mới khai phá, nó vi phạm nguyên tắc chung sống của nhân yêu, thế nhưng không vi phạm pháp luật của nhân gian.
Hồ Yên Yên lòng đầy căm phẫn, nói muốn đi tìm nhân loại đã phá nó để tính sổ.
Kết quả... lại rơi vào bể tình.
Có điều bản thân duyệt phủ này đã có vấn đề, ăn bớt xén nguyên vật liệu, có ý định phá hỏng hệ sinh thái, vì để giấu giếm chuyện này, Trương Thuấn đã xử lý hết mấy người làm được nửa đường lại muốn bỏ, nhân tiện còn giải quyết luôn những người phụ trách cạnh tranh nơi này của anh ta.
Tàn nhẫn, thực sự là tàn nhẫn.
Trương Thuấn giết tổng cộng năm người, dựa theo pháp luật của nhân giới chắc chắn sẽ bị xử tử hình, sau khi Hồ Yên Yên biết chuyện này thì khóc tới không thở nổi, cố chấp muốn một mạng đổi một mạng.
“Không bằng chị đi đào rau dại để tính táo lại đi?” Tôi nhịn không được gào lên.
“Chị có chết cũng muốn ở bên anh ấy, là một đôi uyên ương xấu số.”
Tôi xoa xoa giữa mày: “Chị là hồ ly, không làm uyên ương được đâu.”
Thanh âm khóc nức nở của chị ta càng thêm lớn.
Tôi cầm báo cáo thẩm vấn hắc xà đưa tới, nhịn không được chửi bậy với cái ảnh chụp: “Không phải chứ, tên Trương Thuấn này cũng quá... xúc phạm người nhìn rồi.”
“Anh ấy chỉ là không ăn ảnh thôi...” Hồ Yên Yên khụt khịt một tiếng.
Mày tôi nhíu chặt: “Gã còn chơi gái? Chân đạp N thuyền?”
“Anh ấy từng nói, anh ấy chỉ chơi đùa với các cô ấy thôi.” Hồ Yên Yên lau nước mắt biện giải.
Tôi: “...”
“Chị yêu tới điên rồi!”
Hết cứu hết cứu, từ bỏ việc khuyên giải, sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi bắt đầu viết thư cho hỏa hồ nhất mạch, rốt cuộc vẫn nên có người trong tộc tới xử lý chuyện này.
Hồ Yên Yên lần này không giam cầm chị ta mấy trăm năm thì sẽ không biết sai!
Thằng nhóc múp míp thò qua, ngửi ngửi mùi trên người tôi, ấm ấm ức ức mở miệng: “Mẫu thân, Đoàn Đoàn đói, Đoàn Đoàn muốn uống sữa...”
Quên mẹ mất, rốt cuộc là thằng nhóc con này cũng có linh trí, dù sao cũng phải lấy cho nó một cái tên, lúc đó tôi thuận miệng gọi nó là Đoàn Đoàn, lấy theo họ của Quân Sơ Nghiêu.
Nghe thế, hắc xà với heo béo đều thức thời xoay người: “Chị đút đi, chúng em phải tránh tị hiềm.”
Tôi: “...”
Một lũ thiểu năng!
Hồ ly sao sinh ra được một con thỏ!!!
“Đoàn Đoàn.” Thanh âm trầm thấp truyền ra từ cửa phòng thâm vấn, Quân Sơ Nghiêu cầm cái bình sữa, đem văn kiện ném cho hắc xà, hơi cong môi với Đoàn Đoàn: “Qua đây.”
“Cha ~” Thân ảnh trẻ con béo tròn nghiêng tới nhảy nhót ra ngoài.
Tôi vỗ trán, điên rồi điên rồi!
Chiến thần thượng cổ này, sao lại chăm con đến quen chân quen tay như vậy chứ hả!!!
17.
Quân Sơ Nghiêu phát hiện ra thân phận của mình, cũng trách tôi, chỉ vì muốn nghiên cứu hắn mà đã lật hết thư tịch thượng cổ về chiến thần lên để xem.
Hắn nhướng mày: “Tới gần anh, là có mục đích khác?”
Tôi nuốt nước miếng: “Em có thể giải thích...”
Giờ phút này tôi cảm thấy tình cảnh có chút khó khăn, rốt cuộc hai chúng tôi đều cam chịu làm cha mẹ của thằng nhóc múp kia, sau đó còn xảy ra chuyện này, vị chiến thần tâm cao khí ngạo kia chưa lấy rìu bổ cho tôi một nhát đã tính là hắn công đức vô lượng rồi.
“Vì công đức của anh?”
Hắn tới gần, đè tôi lên một góc sofa, trên đỉnh đầu tôi cảm nhận được một cỗ uy áp thuộc về chiến thần thượng cổ, trái tim đập thình thịch.
Hôm nay, thật sự sẽ không xử tôi luôn tại đây đấy chứ?
“A.” Hắn khẽ cười, “Cũng phải.”
“?”
Tôi chớp chớp mắt, đón nhận lấy tầm mắt của hắn, dựa quá gần khiến tôi có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của hắn.
“Anh không giận sao?” Tôi có chút mờ mịt.
ngôn tình hàiHắn mê hoặc câu môi với tôi: “Em cũng chạy không thoát được, tiểu hồ ly.
(Phiên ngoại)
Không biết Quân Sơ Nghiêu làm ra văn kiện ở nơi nào, duyệt phủ lập tức bị phá dỡ, đem địa bàn ban đầu của Thanh Khâu trả về cho chúng tôi.
Tộc trưởng nói muốn gặp ân nhân, tôi liền mang theo Quân Sơ Nghiêu trở về.
Sau đó, tộc trưởng liền quỳ xuống dập đầu ba cái, nói hồ tộc Thanh Khâu nhiều năm an phận như vậy, mong hắn đừng đánh nữa.
Quân Sơ Nghiêu cũng rất khách khí (thực chất là áp bức), (dụ dỗ) xin cưới tôi.
Tôi đã bị tộc trưởng bán đi.
Ừm... OK...
Tôi với Quân Sơ Nghiêu lại trở về thiên đình, tuy hắn vẫn là người phàm, nhưng rốt cuộc cũng là chiến thần thượng cổ, không ai dám cản hắn.
Đoàn Đoàn vô cùng hưng phấn chạy nhảy, một tiếng “Cha” lại một tiếng “Mẹ”.
Nghe xong việc chiến thần thượng cổ bị một tiểu yêu tinh Thanh Khâu là ta bắt được, một chúng lão già bảo thủ trên thiên đình giận mà không dám nói gì!
Cuối cùng lúc nhìn thấy Đoàn Đoàn, bọn họ lại chậm rãi thở dài:
“Thôi được rồi, mẫu bằng tử quý đi...”
Tôi: “...”
Thật sự, là cô gái yếu ớt tôi đây bị hại đó ạ.
Hai cái tai lông xù của tôi bị nhéo, Quân Sơ Nghiêu cong môi: “Khi nào thì cho Đoàn Đoàn một đứa em trai, em gái đây?”
Ở trước mặt hắn, tôi thường theo tói quen mà tản ra yêu khí, hai cái tai với đuôi cũng lộ ra.
Tôi giật giật lỗ tai: “Hay là... em lại đi bắt một đứa về nhé?”
“...”
(END)