4.

Chỉ là trong núi không có hổ, khỉ xưng vương.

Bởi vì đoán được tổng giám đốc mới là một cái chày gỗ, nên tất cả mọi người mới muốn trước khi tổng giám đốc mới hiểu rõ sự vận hành của công ty thì dùng hết sức biểu hiện bản thân, để lại ấn tượng tốt, hoặc là có vài người đến lấy lòng tổng giám đốc, hòng thăng chức.

Trưởng phòng của bọn tôi tên là Linda (Tên tiếng Trung là Hồng Diễm, cô ta cảm thấy quá quê mùa nên chỉ cho phép bọn ta gọi tên tiếng anh) đã sớm bắt đầu hành động, điên cuồng tổ chức các cuộc họp thể hiện mình.

Chiều hôm nay lại được thông báo họp PPT, còn là cuộc họp không nhỏ, tổng giám đốc và vài lãnh đạo cấp cao đã có mặt.

Tôi hơi căng thẳng báo cáo hết công việc của mình, ngồi lại vị trí của mình, sau đó là thời gian thảo luận của những người khác.

Tôi nhân lúc rảnh việc, nhanh chóng nhổ nước bọt chuyện tổng giám đốc lõa thể lần trước với người chị em tốt cùng công ty là Tiểu Thiên.

Tôi và Tiểu Thiên ngồi đối diện nhau, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn máy vi tính, ngón tay cực nhanh, nhìn cứ như là đang bận rộn công việc.

Thật ra là đang ở trong khung chat Wechat.

"Cậu nói xem có phải là anh ta có sở thích trần truồng không? Nếu không... sao lại đi làm người mẫu lõa thể?"

"Chúng ta không hiểu được thế giới của người có tiền, cậu chắc chắn là anh ta không nhận ra cậu?"

"Chắc chắn! Mẹ ơi, mấy ngày nay tớ thực sự không thể bình thường, trong đầu toàn là hình ảnh lõa thể của anh ta."

"Thật hay giả, trông thế nào?" Tiểu Thiên gửi đến một gương mặt đáng khinh.

"... Cậu còn chê tớ chưa đủ thảm."

"Nói mau! Nói xong mình mời cậu ăn thức ăn tự chọn."

Để giúp bản thân, tôi không thể làm gì khác hơn là tiện tay gửi một biểu cảm đi.

Trên màn hình Trần Tiểu Thiên gửi một chuỗi ha ha ha ha thật dài, tôi bày vẻ mặt không hề thích nhún vai.

"Hơn nữa, tôi đã nói với cậu, bây giờ đầu tôi cũng đau. Anh ta nói anh ta muốn đưa tôi đi bệnh viện, khiến tôi sợ đến ôm đầu nhấc chân chạy."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tôi nhíu mày, sao Trần Tiểu Thiên này lại cười ra tiếng chứ, còn cười lớn tiếng như vậy, vẫn còn đang họp đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra vẻ mặt miệt mài quá độ của tổng giám đốc đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt còn có ý cười kỳ quái.

Một luồng khí lạnh tràn từ chân tôi lên đỉnh đầu.

Tôi nhìn theo ánh mắt của tổng giám đốc, chỉ thấy trên màn hình sân khấu rõ ràng là khung đối thoại của tôi và Trần Tiểu Thiên.

Vẻ mặt tôi hốt hoảng, hỏi một câu: "Chuyện gì vậy?"

Nhưng mà tin nhắn mới nhất trên khung chat là

"Trần Tiểu Thiên đã thêm bạn vào danh sách đen, tin nhắn của bạn đã bị từ chối."

Lúc này tổng giám đốc rất thích thú quay đầu nhìn tôi, cứ như là đang nhìn một kẻ nhát cáy.

"À, hóa ra người ngày đó bị đụng đầu là cô sao. Biểu cảm này của cô thật là thú vị, đợi lát nữa gửi cho tôi."

Bốn phía, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Tôi biết lần này mình lại một lần nữa social deadth. Nhưng lần này, không thể trách bất cứ ai, chỉ có thể trách bản thân tôi.

Sắc mặt của trưởng phòng Linda đỏ ửng giống hệt như tên tiếng Trung của cô ấy, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thở dài một hơi, trong lòng hiểu rõ, nhất định tôi không thể ở lại công ty này nữa.

5.

Linda vừa biết đã nói với tôi, tự chủ động tạm rời khỏi vị trí làm việc, nếu không công ty chỉ có thể xa thải cô.

Giọng nói của cô ta không hề có bất cứ tình cảm gì, cứ như là đang nói với một người chết.

Sự cầu xin của tôi bị ngạo khí đó của Linda làm cho chần chừ, cuối cùng vẫn khép nép cầu xin.

"Quan mới nhậm chức có ba cây lửa, cô làm cho tổng giám đốc mới mất hết mặt mũi như vậy, tôi không xử lý cô, cô thấy người khác sẽ nhìn tôi thế nào? Để cho cấp dưới của mình làm loạn như vậy, tôi còn muốn lăn lộn dưới quyền người ta không?"

Tôi bị hỏi đến á khẩu không thể trả lời.

Haizz, nếu như không phải vì tiền lương, ai muốn đi làm chứ. Ăn và ngủ, chỗ nào không cần tiền.

Lúc tôi còn đang định tiếp tục cầu xin, Linda đã xoay người đi, tôi ngẩng đầu, nhận ra Trần Tiểu Thiên đang nhìn tôi với vẻ thông cảm.

"Đi thôi, nói được thì làm được, mời cậu ăn buffet."

Cô ấy ôm chầm lấy tôi, đi ra cửa công ty.

Buổi tối, trong nhà hàng buffet đắt tiền nhất thành phố.

Mặt tôi như đưa đám, nhìn mâm đồ ăn và thịt chất như núi, một ngụm cũng không nuốt nổi.

"Tôi không ăn nổi. Nghĩ đến không còn công việc, sau này là thời gian nhịn đói, thật sự không ăn nổi."

"Haizz, vậy càng phải ăn, ít nhất là ăn no bữa trước mắt."

Tôi liếc Trần Tiểu Thiên một cái, cô ấy hơi sợ, bắt đầu nói bậy:

"Vậy cậu không ăn, đứa nhỏ trong bụng cũng cần dinh dưỡng mà."

Trần Tiểu Thiên luôn như vậy. Trong những lúc cần an ủi tôi, cô ấy sẽ không lựa lời, nói đông xả tây.

Nhưng mà bước ngoặt luôn xảy ta vào lúc khó khăn nhất.

Có lẽ là tôi quá sợ mất đi công việc.

Bỗng nhiên trong đầu chớp sáng cực nhanh...

Hai chữ "mang thai" xộc vào não tôi.

Văn bản "hợp đồng lao động" rõ ràng biết, không thể hủy hợp đồng với nữ nhân viên đang trong thời gian mang thai, thời kỳ sinh và thời kỳ cho con bú. Chỉ cần tôi giả vờ mang thai ba tháng là có thể cưỡi lừa tìm ngựa, lựa kẽ hở tìm công việc khác.

Kế hoạch này thật sự vô cùng hoàn hảo, không hề có kẽ hở, chỉ còn thiếu gió đông. Quên đi, quan tâm gió đông hay gió nam gì? Gió gì tôi cũng thổi được, hoàn thành chuyện này.

Nói là làm, đúng lúc chị họ của Trần Tiểu Thiên đang trong thời gian mang thai, chúng tôi dùng một thủ đoạn nhỏ, rất nhanh đã lấy được báo cáo khám thai.

Sau đó tôi lại tìm một người bạn thơ ấu đến đóng vai chồng sắp cưới chưa từng nhắc đến. Người bạn này diễn không tệ, còn bày trò, ôm lấy bả vai tôi, khen tôi là cô gái cuồng công việc trước mặt Linda.

"Thời gian đầu mang thai cần nghỉ ngơi mà, cũng không phải không nuôi nổi. Nhưng mà cô ấy cứ đòi đi làm. Haizz, không còn cách nào khác, tôi chính là yêu chí cầu tiến của cô ấy."

Nhìn Linda hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tôi không hề thay đổi, nhưng mà trong lòng ha ha như điên.

Nhưng mà điều khiến tôi hết ý đó là tổng giám đốc.

Có vẻ như anh ta nghe thấy tôi nói với Linda tin mình có thai, đẩy cửa vào.

Tôi cho là anh ta nhất định sẽ tức giận, để tôi biến khỏi công ty. Trong lòng đang nghĩ phải đối đáp thế nào, dù sao nếu công ty thật sự muốn đuổi bạn, đâu cần quan tâm chuyện gì, dù thế nào cũng có cách khiến bạn cút.

Không ngờ là anh ta lại cười đến sái hàm, chủ động nắm tay tôi và người bạn nọ, liên tục nói chúc mừng, chúc mừng. Anh ta để lộ hàm răng sáng đến mức có thể soi gương, lại càng làm nổi bật sự tiểu nhân của tôi.

Hơn nữa anh ta còn căn dặn Linda không để tôi làm việc nặng, tiền lương vẫn cứ nhận như thường. Điều này khiến lòng tôi có chút không yên.

Nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của anh ta, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy anh ta không hề biến thái như mình nghĩ.

6.

Chỉ là không ngờ rằng, chỉ một tuần sau, chuyện tôi giả mang thai đã lộ.

Lúc đó tôi đang ở nhà của Trần Tiểu Thiên, ăn tôm hùm đất, uống cocacola, xem phim ngọt ngào.

Đang đến khúc say sưa, ta nhận được điện thoại của tổng giám đốc,

Tôi luống cuống tay chân, vừa mút ngón tay vừa dùng cằm ấn nút trả lời.

Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp hùng hồn...

"Nhạc Nhạc, tôi thấy chồng cô làm loạn bên ngoài, cô mau đến đây đi." Trực tiếp báo địa chỉ, tên chỗ đó cũng không rẻ.

Nhất thời tôi không biết trả lời đúng trọng tâm vấn đề của tổng giám đốc thế nào, lại lần nữa nhấn mạnh tôi không phải là Nhạc Nhạc, lại còn giải thích tôi chưa có chồng.

Được rồi, không quan tâm được nhiều như vậy, tôi vội vàng chạy đến cửa tiệm đó.

Hóa ra là người bạn ấu thơ và bạn gái anh ta đi ăn mừng kỷ niệm ba tháng. Người bạn thơ ấu luôn keo kiệt lại vì tán gái mà quyết định ăn một bữa đắt tiền. Hết sức không ngờ là lại xảy ra vấn đề ở chỗ đắt tiền này, trong nhà hàng chạm mặt tổng giám đốc.

Lòng tôi loạn như ma, vừa chạy đến cửa đã thấy hiện trường chiến tranh.

Tổng giám đốc mặc một cái áo sơ mi trắng, đứng ở bên cạnh thở hổn hển. Cánh tay anh ta rất vạm vỡ, vì bị áo bó chặt nên càng sinh động hơn. Hơn nữa anh còn mở hai nút áo trước ngực, bên trong như ẩn như hiện, lại còn hơi gợi cảm.

Mà người bạn cùng lớn lên với tôi bị anh ta đánh đến mức gần như nằm úp ở cửa, trên người còn có vài con hàu bay tán loạn. Bên cạnh anh ta còn một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, không ngừng dùng túi xách đánh anh ta.

Tất nhiên đó chính là cô bạn gái của anh ta.

Anh bạn cùng lớn lên với tôi một tay che đầu, tay kia che mặt, hoàn toàn không đủ tay dùng, kêu đến xót lòng.

Tôi lao lên đỡ lấy bạn mình, vội vàng hỏi "cậu không sao chứ?", yếu ớt đỡ tay anh ta.

Tôi tức giận gào lớn với tổng giám đốc: "Có bệnh không, đánh người làm gì chứ?"

Tổng giám đốc bày ra gương mặt không thèm chấp: "Anh ta ngoại tình, tôi thấy được. Anh ta dẫn theo cô gái trẻ đến ăn cơm, lừa cô ấy là còn độc thân, còn ăn hào sống, ăn nhiều hào sống như vậy. Lát nữa có thể làm gì chứ? Nhạc Nhạc, vì tên đàn ông cặn bã như vậy, không xứng."

Ta thực sự không chịu nổi mấy thiếu gia có tiền tự cho mình có tinh thần đại nghĩa, hét lớn: "Một, tôi không phải Nhạc Nhạc. Hai..."

Bỗng nhiên tôi cứng họng.

Lẽ nào tôi phải đứng đây thừa nhận, tôi chỉ giả mang thai sao?

Nhìn cô bạn gái đang nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, tổng giám đốc với dáng vẻ muốn lao lên thay trời hành đạo bất cứ lúc nào, nghe tiếng rên rỉ của bạn mình, tôi thật sự hối hận muốn chết.

"Được, vậy hôm nay nói rõ ràng đi, thật ra..." Tôi quyết định nói sự thật.

"Thật ra tôi không phải là ba của đứa nhỏ trong bụng cô ấy." Bạn tôi cướp lời tôi.

Gì, chuyện gì?

"Trước đó cô ấy tìm tôi, chỉ muốn tôi giúp cô ấy che giấu. Cô ấy không muốn người khác biết ba của con mình là ai."

Tôi trợn trắng mắt nhìn bạn mình, lúc này tôi cũng chỉ có thể tiếp tục nói dối.

"Đúng vậy, vì tôi và ba của đứa bé đã chia tay. Nhưng mà tôi là một người nói lý lẽ nên quyết định làm mẹ đơn thân sinh con ra tự nuôi." Năng lực nói dối của tôi sớm đã được luyện thành tài.

Bạn gái của bạn tôi cũng bất ngờ bị sự tò mò hấp dẫn. Ngay cả tổng giám đốc cũng bị sự cua gấp của câu chuyện dọa sợ, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thương hại.

Bạn tôi lại nhanh chóng phụ diễn vài câu, nói tôi đáng thương cỡ nào, anh ta cũng chỉ vì thương hại mà giúp tôi. Bạn gái anh ta nghe xong, vừa nãy còn gọi anh ta là đàn ông cặn bã, bây giờ đã sùng bái gọi "anh".

Tổng giám đốc mời bạn tôi ăn để xin lỗi, bạn tôi khoát tay lìa lịa. Rõ ràng là vẫn còn đang sợ hãi.

Cuối cùng tổng giám đốc móc hết tiền trong túi ra, vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Anh bạn, không đánh không quen biết, thật sự xin lỗi. Chút tiền này anh cầm đến bệnh viện kiểm tra xem, nếu không đủ nhất định phải nói với tôi."

Tôi nhìn thoáng qua, một xấp thật dày, đủ để đi khám bệnh biện mười lần rồi.

Bạn tôi nhịn cười, cố tỏ vẻ khó xử nhận lấy.

Lúc đi còn sâu xa nói một câu: "Ông chủ cậu rất được."

Bây giờ chỉ còn tôi và tổng giám đốc đứng ở cửa nhà hàng.

Anh ta nhìn tôi nói: "Đi thôi, đưa cô về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play