1.

Mười giờ tối, Cố Duy Viễn vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hề ngồi trên ghế sofa nghịch cả buổi mới rón rén đi đến cửa phòng làm việc, cẩn thận gõ cửa phòng hai cái.

"Vào đi."

Bên trong truyền ra giọng nói của Cố Duy Viễn, gợi cảm trầm thấp, Kiều Hề thích nhất là giọng nói này, cô cố gắng thở mạnh hai cái để mình bình tĩnh lại, sau đó chầm chậm mở cửa đi vào.

"Chuyện đó..."

Cơ thể rất ngượng ngịu, động tác thiếu tự nhiên, ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu đầy đủ, Cố Duy Viễn đặt bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhẹ dịu dàng.

"Có việc?"

"Tôi... chuyện đó... anh... bận xong chưa?"

Kiều Hề ấp úng cà lăm nói, khi chạm vào ánh mắt nghi ngờ của Cố Duy Viễn, hai mắt cô nhắm lại, quyết tâm liều mạng, trực tiếp thốt ra.

"Anh... tối nay có thể ngủ với tôi không?"

Cạch!

Bút Cố Duy Viễn mới vừa cầm lên đã lại hạ xuống, anh ngạc nhiên nhìn Kiều Hề, nhất thời không có phản ứng. Một lúc lâu Kiều Hề không được đáp lại, mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đen ngày càng thâm thúy của Cố Duy Viễn, cả người run lên.

"Tôi... ý của tôi là, tối nay anh có thể tạm thời ngủ cùng tôi không, không đúng, ngủ với tôi, không đúng, chúng ta ngủ chung... Ôi chao, có nghĩa là chúng ta có thể ngủ chung một phòng không?"

Kiều Hề giải thích nửa buổi, hận không thể đánh chết mình, vỗ trán một cái, cực kỳ ảo não, quanh co cả buổi mới giải thích rõ.

"Đêm nay ba mẹ tôi đến đây, tôi sợ họ biết chúng ta ngủ riêng phòng sẽ suy nghĩ, nên là... anh yên tâm, tôi sẽ không cợt nhả anh, tôi cam đoan không sàm sỡ anh."

Cả người Kiều Hề từ đầu đến chân đều đỏ lên, gương mặt xinh xắn đỏ đến nỗi như có thể bóp ra máu, cô muốn chạy trốn, nhưng mà khó khăn lắm mới nói ra được, bây giờ chạy thì thật đáng tiếc.

Hơi cúi đầu nhìn lén Cố Duy Viễn, thấy anh đang đi về phía mình.

"Đêm nay ba mẹ em đến đây? Sao không nghe em nói, mấy giờ đến, cần tôi đi đón không?"

Mấy vấn đề liên tiếp, mặt Kiều Hề càng đỏ hơn, trong lòng cũng ấm áp, thấy Cố Duy Viễn cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, vội vàng nói:

"Không cần không cần, chín giờ họ đến sân bay, đã đi nhờ xe rồi, mười giờ rưỡi đến."

Cố Duy Viễn cúi đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ mười phút, lông mày hơi nhíu lại. Kiều Hề biết nhìn sắc mặt người khác, thấy anh nhíu mày, liên tục xua tay đảm bảo nói:

"Tôi thề, trước đó tôi không biết chuyện, lúc máy bay hạ cánh ba mẹ mới nói cho tôi biết, tôi không cố ý giấu anh, tôi sợ anh không đồng ý ngủ với tôi... tôi... Không đúng, tôi sợ anh không muốn ở chung phòng với tôi, nên..."

Nên cô mới xoắn xuýt mãi, từ chín giờ bối rối đến mười giờ, cả một tiếng đều phí tế bào não suy đoán hàng nghìn lý do Cố Duy Viễn từ chối, sau đó...

"Được, ngủ chung."

2.

Kiều Hề và Cố Duy Viễn biết nhau do xem mặt.

Trong quán ăn Trung Quốc ưu nhã, trong góc sát cửa sổ sát đất, Kiều Hề đói đến mức da bụng dính da lưng. Đêm qua cô thức đêm xem phim, ba giờ sáng mới ngủ, chín giờ bị mẹ kéo dậy khỏi giường, mười giờ mới chuẩn bị xong, chưa ăn được gì đã bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.

"Nếu ngày hôm nay không được, con trai của cháu dâu của chồng của con sẽ là chồng tương lai của con."

Kiều Hề bị tiếng sư tử hà đông gào đẩy ra cửa, cô không thể phản kháng, vì để mẹ không ghép bậy uyên ương, cô quyết định nắm chắc ngày hôm nay, tất nhiên là phải xem người ta trước.

Thực tế thì đây là lần xem mắt thứ hai mươi của Kiều Hề, năm nay cô đúng ba mươi tuổi, về tuổi tác thì số lần xem mắt không tính là nhiều, nhưng mà cũng đã đủ đáng sợ.

Hai mươi lần xem mắt, cô đã biến mình thành gái thừa danh chính ngôn thuận, đầu cô gần như đã bị mẹ cô đâm lủng, ngày ngày ân cần dạy bảo, cứ như con gái ba mươi tuổi không ai thèm lấy là đã phạm tội lớn.

Người ngày hôm nay nghe nói là do dì Hai giới thiệu, đối phương không cung cấp ảnh chụp, cô nói với mẹ mình chắc chắn là do người ta quá xấu, không muốn đi, kết quả bị mắng một lúc lâu.

Ba mươi tuổi còn kén chọn, xấu thì làm sao, gương mặt có thể làm cơm ăn à, người ta là giáo sư đại học, tìm đối tượng phải xem nhân phẩm, nhìn mặt không có phẩm giá."

Kiều Hề nhìn bà giương nanh múa vuốt, thức thời ngậm miệng, thật ra cô muốn nhắc nhở bà, lúc cô mới bắt đầu xem mắt thì mẹ mới là người không có phẩm giá.

"Bây giờ ảnh chụp đều để xem mặt, Hề Hề à, nhìn người đầu tiên phải xem mặt, đầu tiên nhất định phải đẹp trai, tìm đối tượng phải nhìn mặt, còn cần phải nhìn cả đời cơ mà, vẻ ngoài đẹp cũng là chịu trách nhiệm với đời sau, nên là gương mặt đàn ông chắc chắn là cửa đầu tiên."

Nghe thử đi, đây là lời trước đây mẹ nói với cô, nên mới nói phụ nữ giỏi nhất là thay đổi, lời nói tự mâu thuẫn nhau.

Kiều Hề đến nhà hàng hẹn trước trước nửa tiếng, cô bèn gục xuống bàn ngủ một lát, vừa mở mắt đã hơn một tiếng, kết quả là đối phương vẫn chưa đến.

Cô quá đói, gọi trước một phần bánh nếp đường đỏ, kết quả vừa ăn được hai cái, đối tượng xem mắt đã đến

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play