*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh sáng của mặt trời phía ngoài khung cửa sổ đã bắt đầu chiếu rọi vào cánh cửa sổ bị đóng kín, ánh sáng một chút cũng không thể chui lọt vào.
Ở những nơi khác, hình ảnh mấy cặp vợ chồng son cùng nhau mỗi buổi sáng ngắm ánh mặt trời rọi vào gương mặt xinh đẹp của người vợ hay tôn lên vẻ nam tính vào buổi sáng của người đàn ông.
Mấy hình ảnh phổ thông như vậy đã sớm không hiện hữu trong ngôi nhà này.
Là do Hạ Nhạc Nghi cô tham lam chỉ muốn một mình nhìn thấy vẻ mặt buổi sáng sớm của Mạc Hàn Lâm, hay là do Mạc Hàn Lâm không quen bị ánh mặt trời nhìn thấy bản thân vào mỗi buổi sáng.
Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì cánh cửa rèm nặng trịch kia cả một buổi sáng cũng là chưa hề được mở ra.
Hạ Nhạc Nghi bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức gọi dậy.
Thứ âm thanh khó nghe mà mỗi buổi sáng đều đặn cô đều phải nghe thấy làm cho Hạ Nhạc Nghi có chút khó chịu.
Cô khó khăn mở mắt rồi với tay tắt đi chiếc đồng hồ điện tử của bản thân đang để ở cái bàn nhỏ đầu giường.
Lúc này chiếc đồng hồ đã điểm là sáu giờ ba mươi.
Trường đại học của cô giờ giấc cũng không phải quá nghiêm khắc, nếu như cô ở trường đại học và ngủ dậy ở ký túc xá, thì mỗi buổi sáng phải dậy sớm chạy bộ, nhưng hiện tại nếu xét về ở nhà riêng thì cô chỉ cần dậy và đến trường lúc tiết học đầu tiên bắt đầu là được.
Khi đó đoán chừng là tám giờ hoặc tám giờ ba mươi, nên theo như tình hình hiện tại mà nói thì Hạ Nhạc Nghi cô còn kha khá thời gian để ngủ thêm một chút.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ là như vậy liền muốn trở mình quay lại, nhưng lúc này cô mới nhận ra, là ở trên bụng của bản thân là đang có một thứ gì đó nặng trịch đang nằm ở trên.
Hạ Nhạc Nghi liền khó hiểu mà dùng tay mò đến, lúc này cô mới nhận ra là tay của người khác.
Hạ Nhạc Nghi quay đầu lại nhìn, đối diện với cô lúc này là chiếc áo sơ mi trên người của người đàn ông không được đóng chặt.
Mấy cái cúc áo ban đầu vốn được mở rộng, bởi vì sau một đêm mà nó lại mở ra thêm được không ít.
Từ góc độ này, Hạ Nhạc Nghi có thể dễ dàng nhìn thấy được khuôn ngực rắn chắc của Mạc Hàn Lâm ở bên trong chiếc áo đang được mở rộng.
Hạ Nhạc Nghi liền không tự chủ được mà nuốt nước bọt, mới sáng ra mà cô đã phải nhìn thấy một thứ kích thích to lớn thế đúng là không dễ dàng.
Mạc Hàn Lâm từ lâu đã thức dậy, nhưng vì vật trước mắt của anh cứ cựa nguậy không ngừng nên làm cho anh có chút khó chịu, chẳng thể ngồi dậy nổi.
"Em nhìn đủ chưa?" Mạc Hàn Lâm giọng nói khàn khàn của buổi sáng sớm, vọng từ phía trên đỉnh đầu của Hạ Nhạc Nghi vọng xuống.
"Tôi...không có nhìn!" Hạ Nhạc Nghi nghe được tiếng nói của Mạc Hàn Lâm, mà không khỏi giật mình.
Cô ngẩng đầu nhìn lên gương mặt đang ở trên cô.
Hạ Nhạc Nghi vô tình chạm phải ánh mắt hổ phách xinh đẹp kia của Mạc Hàn Lâm hiện tại không chút toan tính, không chút hung ác của hằng ngày lại càng đẹp hơn.
Hạ Nhạc nghi bị nhấn chìm trong đôi mắt của Mạc Hàn Lâm, khó khăn lắm cô mới có thể thoát khỏi nói ra được một chữ, sau đó liền ngập ngừng trả lời.
"Em biết tôi đang nói em nhìn gì không?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy gương mặt đã sớm đỏ như tôm luộc chín của Hạ Nhạc Nghi mà không khỏi buồn cười.
"Anh...Tôi..." Hạ Nhạc Nghi muốn biện minh nhưng lại chẳng thể nói lại được gì, chỉ có thể vừa ấm ức vừa tức giận mà nói ra vài chữ.
"Làm sao?...Em đã nói là không nhìn mà, sao phải tức giận, Hửm?" Mạc Hàn Lâm ghé mặt của bản thân lại gần Hạ Nhạc Nghi, anh chỉ cố tình muốn trêu cô, chứ chẳng hề mong muốn thứ gì khác, nhưng Hạ Nhạc Nghi thì lại không nghĩ đơn thuần như vậy.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang có ý định gì đó liền lùi về phía sau, nhưng cô lại không nhớ ra là buổi tối, chính bởi vì cô lo lắng bản thân cô sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh nên đã nằm rất gần mép giường, cho nên hiện tại chỉ cần cô lùi một chút liền sẽ bất tri bất mà ngã xuống.
Hạ Nhạc Nghi tưởng chừng như có thể nhờ cú ngã này mà có thể giúp cô nhanh chóng tỉnh ngủ rồi, nhưng mà cuộc sống luôn làm cho con người cảm nhận được từng nấc thời gian sẽ lại mang cho con người mỗi thứ bất ngờ khác nhau.
Mạc Hàn Lâm anh ta như vậy mà không những không để cho cô ngã xuống mà còn dùng cánh tay đang ở trên eo của cô kéo cô lại.
Trong lúc bất ngờ mà Hạ Nhạc Nghi không tự chủ được bất ngờ cả người bị Mạc Hàn Lâm ôm chặc vào lòng, phía trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông bên cạnh là cô.
Hạ Nhạc Nghi vì hoảng sợ mà hơi thở gấp gáp, cũng không nhận ra bàn tay của mình là đang đặt ở nơi nào trên cơ thể của Mạc Hàn Lâm.
"Em đúng là lưu manh, tôi đã tốt bụng kéo em lại, vậy mà em lại lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi!" Mạc Hàn Lâm nhìn chầm chầm Hạ Nhạc Nghi đang để tay lên ngực của anh mà không ngừng ý tứ chọc ghẹo cô.
"Tôi...không có...không có...anh đừng hiểu nhầm...tôi." Hạ Nhạc Nghi cho dù ở bên ngoài là thông minh bao nhiêu, ở trên trường lời nói khi bàn luận có sắc bén bao nhiêu, thì khi ở trước mặt Mạc Hàn Lâm lại rất nhanh sau đó liền trở nên ngu ngốc đến lạ thường.
Hạ Nhạc Nghi chính là đang nghĩ bản thân là đang chiếm tiện nghi của Mạc Hàn Lâm thật, mặc dù nếu ở đây còn có người khác, chỉ cần nhìn vào thì người khác liền biết ngay là ngay từ lúc đầu Mạc Hàn Lâm là đang muốn giở trò với cô.
"Không sao chứ...?" Mạc Hàn Lâm hiện tại ý cười nhạo trong câu nói cũng tan biến mất, thay vào đó là giọng nói dịu dàng hiếm có như buổi tối, nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Hả?" Hạ nhạc Nghi vẫn còn chưa thích nghi nổi với giọng nói mới lạ này của Mạc Hàn Lâm, khó tránh làm cho bản thân có chút khó hiểu ngập ngừng chẳng biết là nên trả lời thế nào.
"Tôi hỏi em lúc nảy có đụng phải ở đâu không...không sao chứ?" Mạc Hàn Lâm vừa nói vừa nhìn đến mấy nơi trên người của Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi...không sao...cảm ơn anh." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy ánh mắt có chút dò xét của Mạc Hàn Lâm liền ngay lập tức kéo chăn đắp cao lên đến cổ.
"Tôi nói rồi, em không cần cảm ơn, nhưng có thể làm vài thứ khác thay cho lời cảm ơn, em xem..." Mạc Hàn Lâm lúc đầu chỉ có ý định phủ nhận lời cảm ơn đến từ Hạ Nhạc Nghi mà thôi, nhưng sau đó nhìn thấy nét mặt của Hạ Nhạc Nghi thì anh lại chẳng thể nhịn được mà chọc cô.
"Tôi...sắp trễ học rồi!" Hạ Nhạc Nghi rút kinh nghiệm từ lần trước, nên đã có thể ngồi dậy rất thuần thục, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
"Không phải, lúc nãy..." Mạc Hàn Lâm bắt đầu cảm thấy hối hận với việc mà bản thân vừa làm ra, đáng lẻ ra anh không nên hỏi cô như vậy, nói không chừng có thể ôm người trong lòng lâu hơn một chút, hiện tại đột ngột mất đi Hạ Nhạc Nghi làm cho Mạc Hàn Lâm cảm thấy có chút mất mát.
Hạ Nhạc Nghi đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã là cận giờ đến trường mất rồi.
Mạc Hàn Lâm lúc nảy còn ở trên giường cũng không biết đã biến mất khi nào.
Hạ Nhạc Nghi nhìn lại thời gian ở đồ hồ điện tử mới nhận ra là bản thân từ lúc trước đó vẫn còn dư dả không ít thời gian, vậy mà lúc này lại sắp trễ học mất rồi, nên cô không còn quá nhiều thời gian để lo nghĩ gì nữa.
Hạ Nhạc Nghi chỉ kịp mang theo ít đồ cần thiết của bản thân sau đó là lấy một bộ đồ đơn giản trong tủ đồ của Hạ Nhạc Nhu mặc vào.
Cô chạy nhanh xuống phòng khách.
Lúc này ở phòng khách, Mạc Hàn Lâm đã thay trang phục, một bộ âu phục màu nâu đậm trên người bên trong là chiếc sơ mi quen thuộc trong tủ đồ toàn đồ tối màu của anh, tóc tai đã được chải chuốt kỹ lưỡng.
Vẫn là anh của những ngày đi làm trước đó, nhưng hôm nay lại có chút khác.
Hôm nay anh còn phải chở người đến trường học, nói không chừng còn phải gặp bạn bè thân thiết của Hạ Nhạc Nghi, nên không thể qua loa được.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi gấp rút từ trên cầu thang đang đi xuống thì anh cũng không ngồi đó dùng trà sáng cùng Mạc Hàn Vũ ba anh nữa mà đứng nhìn lên về phía của Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi vì vội vội vàng vàng mà không nghĩ nhiều chỉ đi chậm đến chỗ của Mạc phu nhân cùng với ba chồng cô đang ngồi ở sô pha dùng trà sáng.
"Ba...Mẹ con đi học đây!" Hạ Nhạc Nghi chào tạm biệt ông bà để đi học, dù thế nào thì cô cũng phải ở lại trường cả một tuần lễ không về nhà, nói thế nào cũng phải nói trước với ông bà một tiếng trước.
"Đi thôi! " Mạc Hàn Lâm không đợi cô nói xong liền nắm lấy tay của cô kéo ra ngoài.
"Anh không...." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy hành động của Mạc Hàn Lâm thì có chút bất ngờ, anh ta còn chưa có nói với mẹ Mạc một tiếng đã đi như vậy, nhìn thế nào cũng là có chút không giống với Mạc Hàn lâm thường ngày chút nào.
Mạc Hàn Lâm kéo tay Hạ Nhạc Nghi đi đến xe đã đợi sẵn ở cửa ra vào.
Hạ Nhạc Nghi muốn mở cửa sau của xe, nhưng cho dù là cô có cố gắng đến mức độ nào cũng chẳng thể nào mở ra nổi.
Mạc Hàn Lâm từ sớm đã vào trong xe, nhưng Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang ở bên ngoài.
Mạc Hàn Lâm bèn nhìn lại phía sau, lúc này vô tình chạm phải một cô gái ngốc, cứ muốn là phải ngồi ở sau xe nên đứng mãi không vào được.
Bắt buộc lúc này Mạc Hàn Lâm lại một lần nữa phải xuống xe để mở cửa xe cho cô.
Mạc Hàn Lâm đi vòng từ ghế ngồi đến đuôi xe, lúc đi ngang Hạ Nhạc Nghi thì sẵn tiện nắm lấy góc tay áo của cô mà kéo mạnh.
Hạ Nhạc Nghi bị bất ngờ kéo đi mà bước đi hơi loạng choạng, cô hiện tại chính là bị Mạc Hàn lâm không thương tiếc nhấn vào ghế lái phụ của xe.
Mạc Hàn Lâm sau đó còn không nói một lời nào liền nhanh chóng xác định cô đã ngồi an toàn vào xe thì đóng mạnh cửa xe lại.
Hạ Nhạc Nghi bị mấy hành động liên tiếp của Mạc Hàn Lâm làm cho bất ngờ.
Mạc Hàn Lâm sau khi đóng cửa xe cho Hạ Nhạc Nghi thì cũng đi về vị vị trí lái chính của mình ngồi xuống.
Anh là đã nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang muốn nói gì đó, nhưng cũng chẳng muốn đợi cô nói xong liền nhanh chóng nhấn ga xe chạy đi mất.