*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Nhạc Nghi sau khi từ nhà vệ sinh bước ra thì đã cảm thấy được, cơ hồ như cô đã được nước trong nhà vệ sinh giúp đỡ mà gột rửa hết tất thảy những thứ buồn phiền vậy, rất nhanh sau đó cô đã có thể lấy lại được tâm trạng tốt hơn lúc nảy rất nhiều.
Hạ Nhạc Nghi ngồi xuống giường, một tay bật mở tivi trong phòng lên xem một tay cầm lấy chiếc điện thoại kia đang kêu inh ỏi, cô chỉ cần nhìn thấy số lượng gọi nhờ thì liền có thể đoán ra được người đó là ai.
Lâm Tuyến Tú hôm nay tâm tình thế nào lại chẳng bát quái như trước kia nữa mà buồn bã gửi cho cô vài chiếc icon buồn , sau đó là một link phim.
[*buồn * *buồn* *buồn*] Lâm Tuyến Tú gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc Nghi.
[Link.....] Lâm Tuyến Tú gửi tin nhắn cho Hạ Nhạc Nghi.
[Cậu bị sao vậy, không được khỏe?] Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang có một bụng toàn là những câu hỏi khó mà lý giải được.
Cô không hiểu là Lâm Tuyến Tú hôm nay tâm trạng tệ tới mức nào lại có thể như vậy mà chỉ gởi hai tin nhắn từ sớm đến giờ , không nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi cô đáp lại cũng chẳng buồn hỏi thăm, có thể nhìn ra là tình trạng có chút tệ hại.
[Tớ hôm nay chẳng còn tâm trạng gì để kể chuyện với cậu nữa.]
Lâm Tuyến Tú màn hình máy tính là đang chiếu một bộ phim kinh dị, cô đã xem được hơn một nửa, mắt thì vẫn còn nhìn chầm chầm vào tivi, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Nhạc Nghi mất tích cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đã từ đâu đó trồi lên nhắn tin với Lâm Tuyến Tú cô.
Lâm Tuyến Tú đành bấm nút tạm dừng bộ phim trên kia để tập trung trả lời tin nhắn của Hạ Nhạc Nghi.
[Làm sao vậy?] Hạ Nhạc Nghi nằm dài ở trên giường, vừa thắc mắc vừa lo lắng.
Cô hiện tại là đang nghĩ không biết là có phải hay không, Lâm Tuyến Tú đã xảy ra việc gì rồi.
Nhưng cũng có thể là chẳng lớn chuyện, hằng ngày bát quái nói mấy nam minh tinh mà cậu ấy thích có bạn gái thì Lâm Tuyến Tú cũng có tình trạng tương tự thế này.
Nghĩ đến đây thì tâm tình của Hạ Nhạc Nghi cũng đã lỡ lo lắng hơn.
[Buổi sáng tớ vừa mới bị lão bà mắng cho một trận.] Lâm Tuyến Tú ủy khuất trong lòng chẳng ít mà mang tâm tình của bản thân, nhắn vào tin nhắn gửi cho Hạ Nhạc Nghi.
Cô hiện tại chỉ hận chẳng thể ở cùng một nơi với Hạ Nhạc Nghi, không phải là cô không biết, khẳng định khi cô nói ra lý do cho cái việc này thì nhất định Hạ Nhạc Nghi sẽ mắng cô một trận chẳng thua mụ già đó, nhưng vẫn là tốt hơn, một mình cô ở nơi này, cô đơn mà gặm nhấm nỗi buồn một mình.
[Sao lại như vậy?] Hạ Nhạc Nghi khó hiểu nhắn lại cho Lâm Tuyến Tú.
[Còn có thể làm sao nữa, bà lão biết là bài tập là cậu làm giúp tớ nên mắng tớ.] Lâm Tuyến Tú nhanh tay nhắn lại cho Hạ Nhạc Nghi một câu, sau đó thì lại cảm thấy chán nản trong lòng, rồi nằm dài xuống sô pha.
Mỗi lần trong một buổi sáng này có ai đó vô tình nhắc đến cái câu chuyện mất mặt này, thì Lâm Tuyến Tú lại chỉ muốn khóc nhưng lại chẳng thể khó nổi, sau đó là muốn nhanh chóng quên đi, nhưng cũng chẳng thể nhanh chóng mà quên đi được.
[Bà ấy làm sao biết được?] Hạ Nhạc Nghi hiện tại lại còn khó lý giải hơn.
Cô làm bài giúp Lâm Tuyến Tú cũng không phải là chuyện lần một lần hai, cô cũng chẳng phải không biết đến quy tắc của giảng viên này.
Hạ Nhạc Nghi cô mỗi lần làm giúp Lâm Tuyến Tú thường rất cẩn thận, hầu như là cô sẽ tránh né hết những thứ mà đã làm qua cho bản thân, khẳng định chỉ có thể là đến ông trời cũng muốn hại Lâm Tuyến Tú thì giảng viên đó mới biết được mà thôi.
Nếu không còn lại trừ phí, người bên cạnh của giảng viên đó cũng thần thông quảng đại như Mạc Hàn Lâm thì mới có thể nhanh như vậy mà biết ra bài tập là do cô làm.
[Hôm qua tớ có lỡ nhắn cùng Mỹ Nhân...là Lý Mỹ Lệ cậu ấy nhắn hỏi bài tập với tớ, nhưng tớ lại nhắn nhầm một đoạn chat vào nhóm chat của lớp, vẫn còn chưa nhận ra thì đã bị lão bà nhìn thấy, cậu nói xem?]
Lâm Tuyến Tú nhanh tay gửi lại tin nhắn cho Hạ Nhạc Nghi, sau đó buông điện thoại xuống, sau đó là tự bản thân lấy tay che lấy lỗ tai lại, biểu hiện chẳng khác gì là Hạ Nhạc Nghi đọc xong tin nhắn thì sẽ ngay lập tức mắng cô vậy.
[Cậu...] Hạ Nhạc Nghi đọc xong tin nhắn của Lâm Tuyến Tú thì một bụng tức giận.
Cô cũng không biết hiện tại là nên nói gì với Lâm Tuyến Tú.
Hạ Nhạc Nghi ngồi đó soạn tin nhắn của nữa buổi cũng chỉ nhắn được một chữ, sau đó là vì tức giận mà ngực không khỏi phập phồng.
[Lão bà mắng suốt một buổi sáng rồi, cậu không cần mắng tớ nữa!] Lâm Tuyến Tú suy nghĩ một chút rồi lại nhắn với Hạ Nhạc Nghi.
[Bị mắng rồi, cậu còn tìm tớ ?] Hạ Nhạc Nghi tức giận đến mức, nếu hiện tại ở nơi này có Lâm Tuyến Tú nhất định cô sẽ chẳng thể nào giữ được bình tĩnh mà mang Lâm Tuyến Tú ra giảng đạo một trận.
Nhưng nghĩ thế nào thì Hạ Nhạc Nghi lại vẫn nghĩ là giảng viên đó buổi sáng khẳng định là mắng Lâm Tuyến Tú không ít rồi, nhìn cách mà Lâm Tuyến Tú nhắn tin với cô, đến cả nữa phần tự tin khí phách như hằng ngày cũng chẳng còn kia, chẳng phải đã nói lên tất cả rồi hay sao.
[Còn không phải cậu muốn tớ mắng cậu sao ?] Hạ Nhạc Nghi nhắn lại với Lâm tuyến Tú.
[Tớ mới là không ngốc tới mức đó!] Lâm Tuyến Tú nhắn cho Hạ Nhạc nghi một câu sau đó lại nhìn màn hình điện thoại mà biểu thị gương mặt ngại ngùng.
[Tớ muốn tìm cậu cùng xem phim, nội dung chỉ thông thường thôi, nhưng nhân vật trong đấy rất giống với lão yêu tinh trên lớp, nên tớ hiện tại rất thích.] Lâm Tuyến Tú suy nghĩ một lúc sau đó lại nhắn cho Hạ Nhạc nghi một câu, rồi lại nhìn vào màn hình tivi, lúc này là đang có một con ma hiện ra.
[Được thôi, tớ xem cùng cậu!] Hạ Nhạc Nghi hiện tại là chẳng suy nghĩ được câu nói trước hay sau đó của Lâm tuyến Tú mà chỉ suy nghĩ là Lâm Tuyến Tú là muốn tìm cho bản thân một cái cớ để nhanh chóng lấy cái gì đó lấp mất cái mất mặt của bản thân lúc sáng mà thôi.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy link trên màn hình điện thoại, liền tắt đi chiếc ti vi vừa mới mở lên lúc nảy, vẫn còn chưa làm được gì thì lại phải tắt đi của mình, thì không thể thôi không hối tiếc.
Hạ Nhạc Nghi mở điện thoại lên, sau đó là tìm vào cái link lúc nảy của Lâm Tuyến Tú gửi cho cô, rồi bấm vào chiếc link ấy.
Trong lúc màn hình còn đang chờ thì Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang nghĩ là Lâm Tuyến Tú là đang gửi cho cô xem một bộ phim điện ảnh tình cảm hay là đại loại là mấy thứ gần như là như vậy, quang trọng là nhất định sẽ có mấy người mà Lâm Tuyến tú yêu thích đóng cùng, nên cô ấy rất thích mà đã gởi nó cho Hạ Nhạc Nghi cô xem.
Nhưng cho đến khi trên màn hình hiện lên những hình ảnh đầu tiên của bộ phim thì Hạ Nhạc Nghi liền ngay lập tức hối hận với cái quyết định xem cùng Lâm Tuyến Tú một lần.
Hạ Nhạc Nghi chỉ hận là không thể ngay lúc này tìm Lâm Tuyến Tú mà tính sổ một trận, rõ ràng là Lâm Tuyến Tú hiểu rõ hơn ai hết việc là Hạ Nhạc Nghi cô nhát gan thế nào lại để cho cô hứa xem cùng loại phim này, nhưng hiện tại thì nói gì chẳng phải cũng chỉ là vô ích hay sao, phim đã bắt đầu đi vào những đoạn đầu tiên rồi, Hạ Nhạc Nghi chẳng còn cách nào chỉ có thể xem tiếp tục mà thôi.
Sau một lúc thì Hạ Nhạc Nghi rốt cuộc cũng biết được là vì lý do gì mà Lâm Tuyến tú lại nói rằng [ Nội dung chỉ thông thường thôi, nhưng nhân vật trong đấy rất giống với lão yêu tinh trên lớp, nên tớ hiện tại rất thích.] đến Hạ Nhạc Nghi cô cũng bị con ma trong bộ phim này làm cho bất ngờ.
Trước đó không ai lại chưa xem qua mấy loại phim này mà lại biết là bản thân đã sợ bao giờ, Hạ Nhạc Nghi cô cũng chẳng phải ngoại lệ.
Cô cũng từng cùng Lâm Tuyến Tú xem qua mấy bộ phim kinh dị liên tiếp nhau, sau đó sợ hãi đến mức cả một tháng liền chẳng thể nào ở một mình một nơi cả, chỉ có thể đi đâu cũng phải đi cùng với Lâm Tuyến Tú.
Cả ngủ đêm cũng phải phụ thuộc vào giấc ngủ của một người ngủ ngày đêm thức như Lâm Tuyến Tú.
Sau khi thời gian đó trôi qua, Hạ Nhạc Nghi đã nghĩ rằng từ đây về sau sẽ chẳng bao giờ cô xem lại loại phim này nữa, nhưng hôm nay nhờ Lâm Tuyến Tú mà cô phải một lần nữa xem lại loại phim này.
Lại nói đến con ma trong phim, quá rõ ràng là nhân vật chính trong này rất đẹp, nhưng sau khi cô vì thất tình mà biến thành ma thì lại rất xấu xí, xấu đến mức khiến cho Hạ Nhạc Nghi đến cả nhìn cũng chẳng còn dám nữa.
Cô lấy lý là xem phim, vậy mà đến cả màn hình điện thoại cũng chẳng dám nhìn.
Hạ Nhạc Nghi xem phim trong tư thế nằm sấp xuống giường, cô dựng đứng điện thoại lên gối nằm, sau đó là đem cả người của bản thân vùi trong chăn.
Hạ Nhạc Nghi đắp chăn lên che cả đầu , mỗi lúc con ma kia xuất hiện cô chẳng thể la nổi mà chỉ có thể lấy hai tay che mặt lại, sau đó tự hét ở trong lòng, chỉ có thể làm như vậy thì cô mới không làm kinh động đến người đang nghỉ ngơi ở trong căn phòng sách bên cạnh.
Nói không chừng, Mạc Hàn Lâm lúc này lại còn đang xử lý không ít công việc, nếu như Hạ Nhạc Nghi cô lại mặt dày như vậy mà lại ở nhà người ta lại còn làm phiền người ta, cô cứ như vậy mà nín lại nỗi sợ trong lòng.
Ở căn phòng sách bên cạnh, Mạc Hàn Lâm nằm thế nào cũng là không thể ngủ nổi.
Anh ta trước đó ngủ liền nửa tháng ở chiếc giường nhỏ trong công ty chẳng mấy thoải mái, nhưng suy cho cùng thì anh vẫn có thể ngủ được, vì độ dài của chiếc giường đó, suy cho cùng thì cũng xem như là rất vừa với cái chân này của anh, nhưng cái sô pha này ngược lại quá nhỏ, chân của anh chẳng thể nào thoải mái nổi.
Mạc Hàn Lâm khó chịu ngồi dậy, anh suy nghĩ gì đó liền đứng dậy đi qua phòng ngủ bên cạnh.
Mạc Hàn Lâm mở cửa phòng sách ra nhẹ nhàng sau đó cẩn thận đóng lại, anh nghĩ có thể lúc này là Hạ Nhạc Nghi đã nghĩ ngơi mất rồi, nếu mà anh lại hành động cẩu thả như hằng ngày sợ là lại làm cho Hạ Nhạc Nghi giật mình tỉnh giấc.
Mạc Hàn Lâm đi những bước chân nhẹ nhàng đến gần cánh cửa của căn phòng cách vách, anh nhẹ nhàng đặt bàn tay của bản thân lên tay nắm cửa kéo một cái, cánh cửa mở ra.
Người trong chăn vì cũng vừa khéo con ma kia trên điện thoại chính là bất thình xuất hiện trước mặt màn hình, bên ngoài lỗ tai Hạ Nhạc Nghi còn có tiếng mở cửa, vừa y khớp với cảnh phim cô liền sợ hãi mà tung chăn hét lên.
"A!" Hạ Nhạc Nghi hét lớn, sau đó là tung chăn nhìn ra phía cửa, tâm lý của con người có nhiều khi thật sự rất kỳ kỳ quái quái, thế nào mà lại cảm thấy sợ thứ gì thì liền phải nhìn thấy một lần tận mắt chứng kiến một lần thì mới cảm thấy tốt.
Rõ ràng là Hạ Nhạc Nghi là đang nghĩ con ma kia trong màn hình điện thoại cũng đồng thời đang xuất hiện ở trong phòng của cô, nên cô sợ hãi mà hét lớn.
Vậy mà sau đó chính cô lại vì nỗi sợ hãi đó mà quay lại hình phía ngoài cửa, lúc này thứ cô nhìn thấy không phải là con ma đáng sợ kia, mà là một con ma khác, tuy là vẻ ngoài rất phong lưu rất đẹp trai, nhưng bên trong cái con người đẹp đẽ này còn đáng sợ hơn cả một con ma chỉ biết hù dọa chẳng thể làm gì kia.
Mạc Hàn Lâm anh ta không biết là đã bước vào từ khi nào, nhìn thấy cô hét lên như vậy liền đứng ngây ngốc một chỗ đứng nhìn Hạ Nhạc Nghi.
Anh đứng ngây ngốc một chỗ, tay vẫn còn còn nằm trên tay nắm cửa vẫn còn chưa thể buông lỏng ra được.
Anh nhìn chầm chầm cô gái đang ngồi ở trên người, đầu tóc loạng xoạng, bộ đồ ngủ trên người xộc xệch.
Di chuyển ánh mắt đi đến cái điện thoại dựng đứng ở trên gối nằm kia , bộ phim vẫn còn đang chiếu dở dang, nhân vật chính là đại dọa bởi một cái bóng đen gì đó, anh đoán chừng là cô là đang xem phim kinh dị gì đó bị dọa cho sợ rồi.