*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài cũng đã sáng trưng cả rồi, mặt trời đúng nghĩa là đã rọi tới mông rồi.

Hạ Nhạc Nghi ôm lấy cái eo xấu số của mình chậm chậm ngồi dậy, cô không biết nếu cái dáng nằm hai chân trên giường nhưng đầu và người thì ở dưới đất này bị người làm trong nhà phát hiện ra thì cô phải trốn thế nào mới có thể không cần xấu hổ.
Hạ Nhạc Nghi ngồi dậy, cô đi đến bên cạnh cửa tủ quần áo của bản thân lấy ra một bộ đồ sau đó là đi vào nhà vệ sinh thay ra, mỗi bước đi của cô lúc này vì phải chịu cơn đau từ eo mà làm cho cả người cũng trở nên di chuyển khó khăn.
Hạ Nhạc Nghi sau khi từ phòng tắm đi ra khỏi phòng thì lại bắt gặp một cảnh tượng kỳ thực đúng là hiếm có trong nhân gian.
Mạc Hàn Vũ ba chồng cô, và Mạc Hàn Lâm đã về nhà từ lúc nào rồi, bọn họ còn đang ngồi ở nhà ăn để ăn sáng cùng với mẹ Mạc.

Mẹ Mạc vui vẻ hơn thường ngày rất nhiều, bà sau khi nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đang từ ngoài bước vào liền vui mừng mà kéo ghế cho cô.
"Tiểu Nhạc đến rồi, nhanh lại đây ăn sáng." Mạc Phu Nhân nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi thì lòng mừng rỡ liền chạy đến cửa phòng ăn mang cô đến chỗ ngồi thông thường, nhưng hôm nay có chút khác.
Từ sớm, Mạc Hàn Lâm và Mạc Hàn Vũ ông ấy đã quay về nhà, bà lúc sáng nhìn thấy bên cạnh có người, lại còn tưởng là bản thân là đang nằm mơ nữa ấy chứ
"À...không cần không cần đâu mẹ...ây da bụng con không được tốt, con lên phòng trước đã." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy ánh mắt của Mạc Hàn Lâm là đang nhìn chầm chầm cô, làm cho cô bất tri bất giác nhớ lại câu nói buổi tối hôm qua của Mạc Hàn Lâm cô liền ngay lập tức hối hận vì đã đến nơi này.
"Ếi con không ăn sáng sao?" Mẹ Mạc nhìn thấy hạ Nhạc Nghi không ngồi xuống ăn sáng lại còn nhanh chân quay người bước đi hai bước.
"Mẹ, không sao, Tiểu Nhạc em ấy không được khỏe, chúng ta đợi em ấy giải quyết xong rồi cùng ăn." Mạc Hàn Lâm buông đũa nói ra một câu, sau đó liền thấy Hạ Nhạc Nghi ngoan ngoãn mà quay người đi lại ghế ngồi cạnh anh.
"Không cần, con có thể ăn được!" Hạ Nhạc Nghi nghe thấy Mạc Hàn Lâm nói như vậy liền tưởng là nói đùa quay đầu lại xem thì đúng lúc nhìn thấy Ba chồng của cô Mạc Hàn Vũ và Mạc Hàn Lâm đã bỏ đũa xuống.
Mẹ Mạc còn cảm thấy câu nói của Mạc Hàn Lâm rất có lý lẻ liền gật đầu đồng ý, cô nghĩ là bọn họ muốn đợi cô thật nên liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Vậy thì mau ngồi, mau ngồi đi!" Mạc Phu Nhân nhìn thấy Mạc Hàn Lâm và Hạ Nhạc Nghi như vậy cũng khó mà lý giải được chỉ đành thuận theo cô.

"À...thật ra thì mẹ có chuyện muốn nói." Mạc Phu Nhân trong lúc dùng bữa sáng thì lại lên tiếng.
"Tiểu Nhạc con bé còn đi học, Hàn Lâm con xem..." Mạc Phu Nhân câu này là đang giúp Hạ Nhạc Nghi mở lời nói với Mạc Hàn Lâm.
"Đi thì đi thôi...mang vệ sĩ theo bên người là được." Mạc Hàn Lâm nhìn Mạc Phu Nhân, sau đó là nhìn về phía của người đang ngồi bên cạnh anh là Hạ Nhạc Nghi nói.
"Cái này...trường học không phải là chỗ để đánh nhau..." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đang nhìn cô, thì người của cô lại như đông cứng, không dám nhúc nhích, đến thở cũng chẳng dám thở quá mạnh.
"Tôi mang nhiều người như vậy..."
Hạ Nhạc Nghi trong đầu nghĩ lại cảnh tượng hôm đó, người đi theo Mạc Hàn Lâm toàn bộ trên người đều mặc đồ đen, sau đó lại có dáng người rất cao, chỉ cần nhìn qua một lần liền có thể nhận ra bọn họ là được huấn luyện qua , nhất định là làm việc năng suất rất tốt.
Nhưng trường học có nhiều người như vậy, bọn họ cũng chẳng biết Hạ Nhạc Nghi cô là người ở Hạ Gia, cũng không biết Cô hiện tại là vợ của Mạc Hàn Lâm anh, thì làm thế nào để giải thích cho bọn họ việc cô mang theo nhiều người tới vậy.
"Tôi nói tụi nó chỉ đứng xa không lại gần em..." Mạc Hàn Lâm hiểu ý trong câu nói này của hạ Nhạc Nghi, trong nhà này suy cho cùng người hiểu được trạng thái hiện tại của Hạ Nhạc Nghi cũng chỉ có Mạc Hàn Lâm anh.
"Khi nào em trở lại trường?" Mạc Hàn Lâm hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Ngày mốt!" Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ một chút, liền trả lời.
"Được, hôm đó tôi chở em đi!" Mạc Hàn Lâm không hề nghĩ nhiều nói xong liền cầm đũa lên gắp một miếng cà thản nhiên cho vào miệng.
"Không...không tốt đâu." Hạ Nhạc Nghi bị dọa bởi câu nói của Mạc Hàn Lâm, lời nói lúc ở trong bụng vốn dĩ là rất trôi chảy nhưng khi nói ra xong liền ngập ngừng.
"Tại sao lại không tốt?" Mạc Hàn Lâm hiện tại là đang trưng nét mặt vô tội với Hạ Nhạc Nghi.
"À được...cảm ơn!" Hạ Nhạc Nghi cũng không còn cách khác để từ chối, nên đành chấp nhận cho Mạc Hàn Lâm đưa cô đi học.
Chính bởi vì cô nghĩ Mạc Hàn Lâm vốn dĩ cũng chỉ là mang cô đến đó, nói không chừng lại còn là lén lút nên nhất định người khác sẽ không hề hay biết.

Mỗi tuần cô cũng chỉ về nhà một lần hai ngày, nên suy cho cùng vẫn còn rất tốt.

"Em học ngành gì ?" Mạc Hàn Lâm hồi lâu lại hỏi thêm một câu.
"Tôi pháp lý." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang nghĩ có phải là Mạc Hàn Lâm anh ta đã quá đa nghi rồi hay là không, không phải là cô để lộ sơ hở gì rồi đó chứ.

Hạ Nhạc Nghĩ tới đây thì liền nhớ ra Hạ Nhạc Nhu cũng học luật giống như cô, nên cô có thể hoàn toàn nói ra mà không sợ là Mạc Hàn Lâm nghi ngờ.
"Được, công ty vừa hay là đang trống vị trí đó, khi nào thực tập em cứ mang hồ sơ đến đi." Mạc Hàn Lâm không hề suy nghĩ, giống như mọi việc tất thảy đều nằm trong tầm dự liệu của anh ta.
"..." Mạc Hàn Vũ nghe xong câu nói này liền ngay lập tức bất ngờ đến dừng đũa.
Ông cũng không nghĩ ra một tập đoàn lớn như vậy nếu thật sự cần pháp lý sẽ có thể bước ra ngoài kia mà vớ được cả nắm, thì cần gì một sinh viên chưa tốt nghiệp, với cả cái công ty này của ba anh và anh là kinh doanh về cái gì, lại còn muốn lôi cả con bé vào đây.
"Không tốt đâu, người khác sẽ nói..." Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang nghĩ, cô cũng không lý giải được Mạc Hàn Lâm là đang nói cô ngốc hay là đang tự đề cao bản thân vậy, anh ta không phải còn đang nghĩ cô cái gì cũng không biết đấy chứ.
Kỳ thực mà nói thì cô không hiểu lắm về Mạc Gia, nhưng Mạc Hàn Lâm anh là giao dịch cùng với ai về vấn đề gì cô còn lạ hay sao, mấy việc như vậy hợp đồng có thể màu trắng sao, lại còn cần pháp lý, là anh ta đang sợ vi phạm pháp luật, hay là sợ người khác gài mình vậy, với cả tuyển người nhà kiểu này thể nào cũng sẽ có không ít người nói ra nói vào.
"Bộ phận nhân sự có người sẽ xét tuyển cho em." Mạc Hàn lâm nói với Hạ Nhạc Nghi.
"Được!" Hạ Nhạc Nghi cạn lời không biết nên nói thêm gì chỉ đáo lại một chữ.
Sau bữa cơm sáng của Mạc Gia, Hạ Nhạc Nghi cùng với Mạc Hàn Lâm cũng chẳng thể nhà ai nấy về như trong dự định mà đối phương đã tính trước đó được.
Hạ Nhạc Nghi và anh bị mẹ Mạc kéo lại nói chuyện, vì lúc nảy Mạc Hàn Lâm lắm lời nói đến việc đến Mạc Công Ty làm việc, Mạc Phu Nhân vì chút chuyện nhỏ nói ra cho có này của Mạc Hàn Lâm mà cả buổi ăn cơm trong lòng của bà vui mừng không thôi.
Hạ Nhạc Nghi thì lại chẳng thể vui mừng nổi, chính bởi cô luôn có cảm giác, Mạc Hàn Lâm từ khi bước chân vào căn xưởng bỏ hoang kia mang cô về đây thì anh ta đã không còn giống với Mạc Hàn Lâm trước kia nữa.
Nhưng là Mạc Hàn Lâm anh ta đã nhanh như vậy thay đổi những gì, thì cô lại không nhìn ra, mà cũng chẳng dám nhìn ra.

Hiện tại lúc này cô chỉ đã lo lắng, Mạc Hàn Lâm có phải đã điều tra ra được gì đó rồi hay không.
Mạc Hàn Lâm lúc nảy còn nói hôm kia sẽ đưa cô đi học, anh ta không phải đã điều tra chỗ học trước đó của Hạ Nhạc Nhu rồi đó chứ.

Hạ Nhạc Nghi trong lòng lo lắng không thôi, cô như thế này chính là đang lo sợ việc này bại lộ rồi, Mạc Hàn Lâm nhất định sẽ không tha cho cô.
Anh ta trước kia độc ác thế nào, ra tay tàn bạo với những kẻ lừa mình như thế nào, Hạ Nhạc Nghi cô không phải là không biết , không phải là chưa từng nhìn thấy qua.
Cô cũng biết trước kết cục của bản thân khi bị Mạc Hàn Lâm biết được là cô nói dối anh ta sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào, nhưng cô lại thể nào làm trái được lời nói của Hạ Phong, cô đã hứa với mẹ là sẽ nghe theo lời ông ta thì sẽ không bao giờ quên.
Còn Mạc Hàn Lâm, hiện tại cô cũng chỉ có thể nói rằng, có thể sẽ mặt cho anh muốn chém muốn giết, chính bởi vì một khi Hạ Nhạc Nghi cô một chân bước vào nơi này thì đã chẳng thể nào có thể an toàn mà trở lại cái cuộc sống của trước kia nữa.
Nghĩ đến đây thì Hạ Nhạc Nghi chỉ biết gục đầu thở dài, mẹ Mạc bên cạnh của buổi nói luyên tha luyên thuyên thì rốt cuộc cũng nhìn đến Hạ Nhạc Nghi cô, nhìn ra cô có biểu hiện gì đó không bình thường nên liền hỏi lại.
"Tiểu Nhạc, con làm sao vậy?" Mạc Phu Nhân, nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi sắc mặt sớm đã thay đổi, không còn vẻ tươi cười như lúc nảy nữa mà thay vào đó là nét mặt buồn bã, bà lo lắng cho cô, liền lấy tay vỗ vào vai của cô ở gần bà hỏi.
Mạc Hàn Lâm từ lúc đầu đã nhìn ra sự khác biệt trên gương mặt của Hạ Nhạc Nghi.

Mạc Hàn Lâm vốn dĩ là ngồi cạnh cô, nên dù là cử chỉ nhỏ thế nào thì anh cũng có thể nhìn ra được, nhưng anh chỉ nhìn Hạ Nhạc Nghi mà chẳng nói gì, cho đến khi Mạc Phu Nhân lên tiếng.
"Con không khỏe ở đâu sao?" Mạc Phu Nhân nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi bất ngờ chỉ nhìn nhìn bà mà chẳng nói gì liền hỏi thêm một câu.
"À...không phải...lúc nãy ăn có chút no!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô đúng là chẳng thể nào dấu được người khác, nhưng quả thực mà nói câu chuyện này chẳng thể nào có thể thông thường mà tâm sự của mẹ Mạc như hằng ngày mà cô vẫn hay làm được nữa.
Hạ Nhạc Nghi lúc này chỉ muốn tìm cho bản thân một cái cớ mà thôi, cô muốn liền ngay lập tức được lên phòng ngủ, một mình đắp chăn suy nghĩ một chút.
"Con hơi buồn ngủ." Hạ Nhạc Nghi cười ngại ngùng nói với mẹ Mạc.
"Vậy mà làm mẹ lo lắng suốt, thôi hai đứa quay về phòng nghĩ ngơi đi." Mạc Phu Nhân nghe thấy Hạ Nhạc Nghi nói như thế thì bà cũng không muốn giữ chân của cô và Mạc Hàn Lâm ở lại làm gì nữa.
"Dạ, được mẹ!" Mạc Hàn Lâm, từ lúc đầu thì đã không muốn ngồi ở nơi này có chút mất thời gian, nên sau khi nghe Mạc Phu Nhân nói như vậy thì liền nhanh hơn Hạ Nhạc Nghi một bước tạm biệt mẹ Mạc mà lên phòng trước.
"Dạ, được mẹ!"Hạ Nhạc Nghi nhìn Mạc Hàn Lâm mà không khỏi khó hiểu, người lúc nãy nói buồn ngủ không phải là cô hay sao, Mạc Hàn Lâm thì gấp gáp cái gì mà đi nhanh tới vậy, người ở bên ngoài nhìn vào không hiểu chuyện còn nói là anh ta mới là người buồn ngủ nên được mẹ Mạc buôn tha ấy chứ.
Hạ Nhạc Nghi cùng với Mạc Hàn Lâm rốt cuộc cũng có thể đi lên cầu thang di chuyển lên phòng ngủ.

Mẹ Mạc ở bên dưới cứ nghĩ là Mạc Hàn Lâm hiên tại đã là di chuyển đến ở cùng phòng với cô rồi, nhưng làm sao bà có thể biết được, sau cái ngã rẽ của chiếc cầu thang xoắn ốc đầy góc khuất này, Hạ Nhạc Nghi và Mạc Hàn Lâm đã mỗi người một hướng khác nhau rồi.
Hạ Nhạc Nghi sau khi bước lên lầu là mở cửa đi vào phòng ngủ, sau đó không nói không rằng liền quen tay đóng cửa lại, nhưng không khóa chặt.
Cô chỉ đơn thuần là đem cánh cửa ấy đóng lại, nó vô hình như một vách ngăn cách giữa hai thế giới có chút khác biệt, ở bên ngoài kia cô là Hạ Nhạc Nhu, còn một khi cô có thể bước vào cái cửa này đóng nó lại, thì cô có thể như vậy mà vô tư làm một Hạ Nhạc Nghi rồi.
Mạc Hàn Lâm cũng gần giống như Hạ Nhạc Nghi cô vậy, anh sau khi đi lên cầu thang cũng đã bước nhanh về phía phòng sách.
Nơi này không giống như ở dưới căn phòng khách lúc nảy, tuy có vẻ chậc hẹp hơn, nhưng lại có thể mang lại cho bản thân anh không khí bình ổn hơn.

Nơi này không có gia đình, không có công việc, không có cả Hạ Nhạc Nghi suốt ngày diễn một vở kịch kia, nơi này chỉ có Mạc Hàn Lâm anh cùng rượu và khói thuốc lá.
Chính là như vậy mà lại làm cho anh có thể thoải mái thư thái mà hưởng thụ cảm giác không cần lo không cần nghĩ , không cần phải hao tâm tổn lực về một việc gì gì đó, hay là vì một ai đó.

Nghĩ đến việc này Mạc Hàn Lâm không khỏi tự cười lấy bản thân một cái, anh ta là đang tự mình hỏi bản thân.
"Cái gì mà không phải vì một ai mà hao tâm tổn lực, vậy hôm nay anh cùng Mạc Hàn Vũ ông ta vì cái gì mà quay về đây, còn không phải vì...hai người bọn họ hay sao?"
Mạc Hàn Lâm bước vào phòng, việc đầu tiên là mở tivi trong căn phòng này lên, sau đó là đi đến bàn trà cạnh mấy cái ghế sô pha ở trên bàn làm việc mà châm một điếu thuốc đưa vào miệng, tay thì rót một ly rượu đặt trước ở trên bàn.
Mạc Hàn Lâm làm đi làm lại một quy trình, cho đến khi rượu trên bàn rốt cuộc cũng cạn hết, nhưng người uống lại chẳng thể cạn hết nỗi lo âu và buồn bã.

anh chẳng thể say nổi.
Là phải trách bản thân anh tửu lượng quá tốt, hay là nên trách anh nỗi buồn quá nhiều, nhiều đến nỗi, đến cả rượu cũng chẳng thể giúp cho anh, từng thứ từng thứ mà theo thời gian vơi bớt đi được.
Mạc Hàn Lâm lười biếng nằm dài ra ghế sô pha, một tay gác lên trán sau đó mắt nhắm lại, anh hiện tại là đang muốn đem bản thân chôn vào giấc ngủ, càng sâu càng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play