*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ cô nhìn mặt của Mạc Hàn Lâm thì dũng khí đuổi theo ban nãy cũng trôi đi hết trên mặt biển chẳng còn lại chút gì.

Im lặng cả nửa ngày cô mới bắt đầu nói ra một chữ, sau đó thì quên mất là bản thân cô tìm anh ta là đang muốn nói gì.
Muốn trách cũng chỉ trách gương mặt này của anh ta đúng là rất đẹp nhưng lại có mấy phần đáng sợ, làm cho cô quên mất là bản thân là đang muốn nói gì rồi.
"Em không có gì để nói thì tôi đi đây." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi ấp a ấp úng, đến chữ thứ hai cũng không nói ra được thì có chút mất kiên nhẫn muốn bỏ đi ngay, nhưng bước chân vừa bước đi chưa được hai bước thì đã bị Hạ Nhạc Nghi nắm tay áo kéo lại.
"Có...tôi nói, tôi nói." Hạ Nhạc Nghi nhìn Thấy Mạc Hàn Lâm là đang có ý định bước đi nên lấy hết dũng khí kéo anh ta lại.
"..." Mạc Hàn Lâm đứng lại một chỗ, Hạ Nhạc Nghi thấp hơn anh cả hai cái đầu, tình cảnh lúc này là Hạ Nhạc Nghi ở dưới, anh thì ngẩng đầu ở trên, một chút cũng không có muốn liếc nhìn đến cô.
"Tôi muốn nói cảm ơn anh..." Hạ Nhạc Nghi lấy hết dũng khí nói ra một câu, đến cả cô cũng cảm thấy bất ngờ, câu nói này cô không hề chuẩn bị trước nhưng lại nói ra rất suôn sẻ một chữ cũng không vấp.
"Không cần cảm ơn tôi." Mạc Hàn Lâm, nghe thấy cô đã cảm ơn anh.

Mạc Hàn Lâm lúc này còn không biết là nên làm gì đây, là nên vui khi anh có một người vợ biết điều hay là buồn vì cô quá ngốc không nhìn ra được tâm tình của anh ngay lúc này là đang như thế nào đây.

"Anh giận gì vậy...là tôi sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy gương mặt của Mạc Hàn Lâm là đang ngày càng đen lại, đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia không hề nhìn cô, nhưng cô nhìn ra được là Mạc Hàn Lâm nhất định là đang rất tức giận điều gì đó.
Nhưng cô cũng không biết được là anh ta là đang tức giận chuyện gì, nên chỉ đoán mò một chút.
"Còn phải hỏi sao?" Mạc Hàn Lâm nghe cô là đang biết trọng điểm của việc này là nằm ở đâu rồi liền cúi đầu xuống nhìn cô.
"Vì tôi làm phiền anh sao?" Đôi mắt màu hổ phách vì tức giận mà trở nên đáng sợ của Mạc Hàn Lâm đang cúi đầu nhìn chầm chầm vào cô.
Hạ Nhạc Nghi sợ hãi lùi về phía sau một bước, cô không muốn tránh né ánh mắt kia của Mạc Hàn Lâm cô chỉ là đang tìm cho bản thân một khoảng trống để có thể cảm nhận được Mạc Hàn Lâm chỉ là đang tức giận chứ không phải là đang muốn ăn thịt cô, một điểm tựa nho nhỏ mà cô tìm thấy cho mình lúc này chỉ là như vậy.
"Nếu không thì là gì?" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô sợ hãi ánh mắt này của anh liền lùi về phía sau một bước, làm cho Mạc Hàn Lâm không khỏi khó chịu mà nhếch miệng cười.
Rõ ràng là một người như anh rất dễ làm người khác sợ hãi, đến cả người nhà của anh lúc này cũng là đang lo sợ anh, nhưng nhìn thấy đôi mắt sợ hãi trên gương mặt đáng thương của Hạ Nhạc Nghi không biết vì sao trong lòng của anh có chút đau nhói, còn đau hơn cảm giác nhìn thấy cô ở trong căn xưởng đó vì sợ hãi mà co rút người lại, còn đau hơn lúc mà anh tưởng tượng ra cảnh Hứa Mặc kia làm nhục cô.
Nếu không phải khi đó anh nhìn thấy cô cả gương mặt không còn chút dưỡng khí thì anh đã giết chết Hứa Mặc rồi.
"Hạ Nhạc Nhu, người nhà của em không có nói với em, làm người của tôi rất nguy hiểm hay sao?" Mạc Hàn Lâm cười cười nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Có..." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy nụ cười có chút đáng sợ trên môi của Mạc Hàn Lâm làm cho cô ngập ngừng một lúc mới dám mở miệng nói ra một chữ.
Cô đúng là chưa từng nghe qua Hạ Gia nói gì, nhưng đã từng vài lần nghe Lâm Tuyến Tú nói qua, Lâm Tuyến Tú cũng tính là người nhà mà nhỉ.

"Có...đã có nói qua vậy mà em dám một mình ra ngoài, em muốn chết sớm sao!?"
Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Nhạc Nghi, tâm tình của Mạc Hàn Lâm đã tệ trước đó nay còn tệ hơn, nụ cười trên khóe môi cũng vụt tắt thay vào đó là cái nhếch môi rồi đến mấy tiếng nói kế tiếp đều là quát thẳng vào mặt của cô.
Hạ Nhạc Nghi tuy rằng nhìn thấy nụ cười trên môi của Mạc Hàn Lâm đã biến mất cô cũng đã bắt đầu cảm nhận được là nhất định có chuyện.
Ngay lập tức đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nhưng không biết thế nào lúc Mạc Hàn Lâm lớn tiếng nói chuyện với cô.

Hạ Nhạc Nghi vẫn bị một câu nói đó làm cho giật thót mình, nước mắt trong khóe mắt cũng một lúc một nhiều hơn.
"Nếu em không muốn sống tôi có thể giúp em, không cần tìm người khác." Mạc Hàn Lâm sau câu nói trên thì giọng nói có chút nhỏ lại, nhưng vẫn là lời nói muốn cảnh cáo cô.
"Tôi cũng không biết là lại nguy hiểm đến như vậy, nhưng thật ra trước đó tôi đã hỏi qua mẹ rồi, mẹ..." Hạ Nhạc Nghi kìm nén lại nỗi sợ hãi, cô cũng không muốn bản thân phải khóc lóc với Mạc Hàn Lâm, cô cố gắng gượng lại không để nước mắt rơi ra, giọng nói không chút bình tĩnh của Hạ Nhạc Nghi nói với Mạc Hàn Lâm.
"Hạ Nhạc Nhu em đừng có hở ra một chút là lại lôi mẹ vào đây." Mạc Hàn Lâm nghe đến Hạ Nhạc Nghi nhắc đến Mạc Phu Nhân người vừa mới mắng anh lúc nãy thì anh liền trở nên tức giận.
"Tôi không có..." Hạ Nhạc Nghi bị quát đến không nhịn được nữa, nước mắt vốn dĩ ở trong khóe mắt cuối cùng cũng rơi ra.

Cô thật sự không biết sự việc này lại lớn đến như vậy, cô cũng không muốn như vậy, cô thật sự đã hỏi qua mẹ rồi mới ra ngoài.
"Hạ Nhạc Nhu tôi nói cho em biết...từ đây về sau, em là vợ của Mạc Hàn Lâm tôi, em muốn ra khỏi Mạc Gia tốt nhất phải hỏi qua ý kiến của tôi, tôi nói em có thể đi, thì em có thể đi, tôi không cho em đi, em đừng mơ đến việc có thể bước ra khỏi căn nhà nửa bước."
Mạc Hàn Lâm bước đến gần chỗ đang đứng của Hạ Nhạc Nghi, anh lấy tay bóp lấy cầm của cô.

Hạ Nhạc Nghi đến một chút phản kháng cũng không có.

Mạc Hàn Lâm nói xong cũng liền buông tay ra.
"Tốt nhất đừng có chuyện gì cũng lôi mẹ vào đây, tôi mới là chồng của em, chuyện liên quan đến em đều phải nằm trong quyết định của tôi." Mạc Hàn Lâm sau đó lại nói thêm vào một câu.
"Tôi...hiểu rồi, xin lỗi làm phiền anh rồi." Hạ Nhạc Nghi khóc đến nước mắt đã rơi đầy cả một khuôn mặt, cô không thể hiểu được, đây có còn là người đàn ông trước đó đã ôm cô vào lòng ở trên xe hay không nữa.
Cô không biết là đã xảy ra chuyện gì lại có thể nhanh như vậy biến một một con người vừa ấm áp vừa dịu dàng lúc nãy lại có thể phút chốc trở thành một người lời nói vừa tàn nhẫn vừa độc đoán như vậy.
Sau chuyện này cô đã định sẽ không ra ngoài nữa, cũng không có ý định làm trái ý anh nữa, nhưng sau khi bị Mạc Hàn Lâm nói như vậy, trong lòng của cô có chút khó chịu.
Hạ Nhạc Nghi cô từng nghe qua mấy lời mắng nhiếc của Lưu Lệnh Nhã cũng chưa bao giờ lại cảm thấy đau lòng đến như vậy.

Nói xong với Mạc Hàn Lâm, Hạ Nhạc Nghi cũng không đợi anh ta lên tiếng, liền nhanh chân bước vào phòng ngủ, đóng chặt cửa phòng lại .
"Làm sao, làm sao vậy...hai đứa cãi nhau sao?" Mạc Phu Nhân vốn dĩ tâm tình đã khá hơn, đang ngồi ở phòng khách thì nghe thấy âm thanh cãi cọ lớn tiếng của Mạc Hàn Lâm thì liền chạy lên, nhưng khi bà lên cũng chỉ nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đã chạy vào phòng ngủ rồi, trên mặt còn có không ít nước mắt.
"Phu Nhân bớt giận." Vú Lâm nhìn thấy Mạc Phu Nhân lại một lần nữa tức giận đến mặt mày khó coi liền vuốt vuốt tâm lưng mà an ủi bà.
"Con mắng con bé rồi?" Mạc Phu Nhân tức giận đẩy đẩy vai của Mạc Hàn Lâm.
"Con không có mắng em ấy." Mạc Hàn Lầm không làm gì chỉ để im cho mẹ của anh đẩy vai rồi lùi lại một bước.
"Con bé khóc như vậy mà con nói là con không mắng nó, ai tin chứ!" Mạc Phu Nhân âm thanh tiếng nói càng lúc cành lớn hơn.
"..." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy bà như vậy, thì một tràng câu hỏi không dám nói ra, anh không dám tưởng tượng ra nếu Hạ Nhạc Nghi ở lâu hơn trong nhà này thì vị trí con ruột này có phải là anh sẽ bị thay luôn hay không.
"Vú Lâm, cả buổi tối em ấy chưa ăn gì rồi, người mang vào đó cốc sữa đi, còn có chuẩn bị nước ấm một chút, em ấy chịu lạnh cả một buổi chiều rồi.” Mạc Hàn Lâm nhìn thấy vú Lâm đứng cách đó không xa liền nhớ ra là Hạ Nhạc Nghi bị bắt lúc chiều hiện tại đã là quá giờ cơm tối lâu rồi, cả ngày không ăn gì .
"Mẹ, người gọi cho Lưu Bách đến đi, em ấy cả đoạn đường đều đổ mồ hôi...cảm giác không tốt lắm." Anh định quay người bỏ đi nhưng lại nhớ ra trạng thái lúc ở trên xe của Hạ Nhạc Nghi liền quay lại nói với mẹ Mạc.
"Không cần con quan tâm, nó là con gái ta, ta tự mình biết phải làm thế nào." Mạc Phu Nhân tức giận đen mặt của Mạc Hàn Lâm bà cũng không muốn nhìn thấy.
"Con đến phòng sách của ba con đi, nơi đó có phòng tắm, nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ nghe nói như vậy cũng có thể khiến cho tâm tính của con người trở nên tốt hơn." Mạc Phu Nhân nhìn thấy tâm trưng ướt đẫm mồ hôi vì mệt mỏi của Mạc Hàn Lâm thì lại có chút không đành lòng liền nói.
"Vú Lâm, chúng ta đi!" Nhìn thấy Mạc Hàn Lâm đã hiểu ra thì bà liền cùng với vú Lâm xuống lầu, chuẩn bị để gọi cho Lưu Bách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play