*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô không thể hiểu được, không phải bà hằng ngày vẫn hay gọi điện thoại hối tới tấp bảo ông về nhà ngay hay sao, hôm nay có người chủ động gọi tới bà lại không bắt máy.
Hạ Nhạc Nghi thấy tình cảnh này có chút lạ, cô đi gần đến bên chiếc bàn thủy tinh.
Mạc Phu Nhân của căn nhà này đúng là rất biết cách làm người khác lo lắng, Hạ Nhạc nghi nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ ở trên bàn thủy tinh, cô liền nhận ra hóa ra là cô đoán không sai, người đang gọi đến kia là Mạc Hàn Vũ ba chồng của cô.
Sau đó là một loạt danh sách các cuộc gọi nhỡ hiện lên, con số màu đỏ trên màn hình điện thoại lúc này hiển thị đã lên đến con số năm mươi sáu rồi, cô nhìn lại mặt của mẹ Mạc một chút thay đổi biến hóa cũng không có.
Chiếc điện thoại lại tiếp tục rung lên trên bàn.
Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mẹ Mạc đến một chút quan tâm cũng không có nên liền nhất máy.
"Ba! " Hạ Nhạc Nghi nhấc máy điện thoại của Mạc Phu Nhân.
Cô quan sát biểu cảm trên gương mặt của bà rất lâu mới dám mở máy, gương mặt kia của Mạc Phu Nhân đúng là làm cho người ta không khỏi lo lắng, bà một chút cũng không quan tâm xem là Hạ Nhạc Nghi cô đang muốn làm gì.
"À Tiểu Nhạc, là con sao?" Bên phía bên đầu dây kia có tiếng một người đàn ông vọng lại, giọng nói lo lắng đến phát run của ông ta làm cho cô có chút vừa buồn cười lại vừa thương ông.
Mạc Hàn Vũ từ sáng đã không nhận được một cú điện thoại nào của Mạc Phu Nhân nhà họ, đến một cái tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ cũng không có, ông lo đến đứng ngồi không yên, không biết là ở nhà có đang xảy chuyện gì hay không.
Mạc Hàn Lâm không có ở nơi này, cho nên người làm cha như ông có muốn bước đi cũng không dám, cái ghế tổng giám kia đã đang không có người ngồi, ghế chủ tịch như ông cũng đi tất thảy thì nơi này còn có ai muốn làm việc.
Chính bởi vì cái lý do này mà đến cả đi vệ sinh ông cũng là đành phải nhịn xuống.
"Dạ là con!" Hạ Nhạc Nghi giọng nói nhẹ nhàng, cô dùng âm thanh nhỏ nhất để nói với ông.
"Mẹ của con đâu rồi, gọi bà ấy nghe máy đi." Mạc Hàn Vũ cũng là lo lắng đến khó chịu nên sau khi nghe người nhấc máy là cô thì có chút hụt hẫng, nhưng đổi lại nếu hiện tại còn có cô bên cạnh thì nhất định là Mạc Phu Nhân của ông đã không có chuyện gì lớn lao nữa rồi.
"Ba, người gọi nhiều đến như vậy rồi...ba cũng biết là mẹ không muốn nghe máy của người." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Phu Nhân sau khi nghe thấy giọng nói của Mạc Hàn Vũ thì bà đã có chút phản ứng bắt đầu muốn nghe xem là Mạc Hàn Vũ là đang muốn nói gì.
Hạ Nhạc Nghi biết rõ được tình thế ngay lập tức tìm cách muốn gọi ông ta quay về nhà.
"Bà ấy..." Mạc Hàn Vũ tức giận muốn nói cái gì đó nhưng lời nói còn chưa nói ra thì lại bị câu nói của Hạ Nhạc Nghi chen vào.
"Ba, thật ra con gái xin phép nói một câu ạ! Thay vì ba cứ gọi điện thoại thế này...chi bằng về nhà một chút." Hạ Nhạc nghi không phải là không nghe ra khẩu âm của Mạc Hàn Vũ là đang tức giận bao nhiêu, nhưng nếu cô không ra tay trước lại để cho Mạc Hàn Vũ nói ra hết câu thì khẳng định chắc chắn ngày hôm nay Mạc Hàn Vũ không thể tiếp tục quay về căn nhà này nữa.
Hạ Nhạc Nghi thấy trước mắt giống như chiến trường vậy, nếu cô không nói trước thì một là ông chết hai là cả nhà này cũng chết.
"Mẹ đợi ba từ tối hôm qua, một cuộc điện thoại cũng không có, nên rất tức giận." Hạ Nhạc Nghi thấy câu nói ở trên của mình vẫn chưa đủ thuyết phục nên nói thêm một câu.
"Vậy...thôi được, ta với Hàn Lâm về ngay." Mạc Hàn Vũ không còn cách nào khác, im lặng nữa ngày mới nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là đã quay lại.
Ông im lặng nhưng chỉ tay vào điện thoại.
Mạc Hàn Lâm lúc đầu còn chưa hiểu là ba anh đang muốn nói gì, nhưng sau đó nhìn thấy khẩu hình miệng của ông ta có chút khó xử thì anh đã nhận ra đầu dây bên kia nhất định là Mạc Phu Nhân.
Thật ra mà nói từ trước đến nay đừng nói đến đàn ông, đến cả phụ nữ ông ấy vẫn là muốn giết thì sẽ không bỏ qua, nhưng chỉ duy nhất sợ một mình Mạc Phu Nhân.
Mạc Phu Nhân trước kia cũng không phải là người giàu có gì.
Mạc Hàn Vũ nhà của ông thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Người như Mạc Phu Nhân lúc bấy giờ muốn ông cưa đổ không phải ít, nhưng chỉ có bà mới khiến cho ông đến hiện tại vẫn rất khiêm nhường, chỉ cần ông nói nặng một câu nói sau đó liền rất nhanh đến xin lỗi bà.
Mạc Hàn Lâm nhìn ông, Mạc Hàn Vũ viết vào giấy mấy chữ [Anh có muốn về nhà không, là vợ của anh đang nói chuyện với ba, anh có về không?]
Sau khi đọc đến câu là vợ của anh đang nói chuyện với ba, thì Mạc Hàn lâm lại nhớ ra bản thân anh vốn ở nhà ngoài người mẹ kia của anh ra vẫn còn có một người khác đang ở nhà chờ anh về.
Lại nhớ đến buổi tối hôm qua, sau khi anh về nhà lấy thêm quần áo mới, để lại mấy bộ quần áo đã mặc lại cho vú Lâm.
Mạc Hàn Lâm có chút tò mò vì căn phòng của anh vẫn còn sáng rực trên tầng, anh đoán chừng là Hạ Nhạc Nghi ngốc kia vẫn còn thức đêm làm gì đó, nên đã không suy nghĩ gì mà đi lên phòng ngủ.
Nhưng trước mắt anh lúc này là một Hạ Nhạc Nghi chẳng những đã ngủ rất say lại còn ngủ cái dáng lạ lùng này.
Mạc Hàn Lâm buồn cười đứng trước cửa phòng vẫn chưa đóng lại.
Anh không hiểu nổi Hạ Nhạc Nghi cô ngủ thế này cũng không sợ đau lưng hay sao.
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần bò của anh vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ này của Mạc Hàn Lâm, anh nhanh tay tắt máy của người gọi, sau đó lại quay người rời đi, nhưng bước chân vẫn chưa ra khỏi phòng thì trở vào.
Mạc Hàn Lâm hai tay bế Hạ Nhạc Nghi đang nửa người trên giường, nửa người dưới đất lên.
Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm lại gọn gàng trên giường ngủ, một tay chóng bên hông của cô một tay còn lại với lấy chiếc chăn bị cô xốc rối tung nằm ở một góc giường kia kéo lại.
Hạ Nhạc Nghi bởi vì ngủ trễ nên một khi say giấc liền ngủ rất ngon, đến khi Mạc Hàn Lâm tắt đèn ra khỏi phòng đóng cửa lại cẩn thận giúp cho cô, thì lúc này mơi mệt mỏi mà trở người.
Mạc Hàn Lâm không biết là đang suy nghĩ cái gì liền gật đầu, Mạc Hàn Vũ nhìn thấy liền nói lại với Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang đợi máy.
"Dạ!" Hạ Nhạc Nghi vui vẻ vì kế hoạch lừa người đã hoàn thành, thành công hơn mong đợi, chẳng những kéo được ba về nhà mà còn có cả Mạc Hàn Lâm.
Cô cũng xem như mua một được tặng kèm thêm một rồi, sau khi tắt máy với Mạc Hàn Vũ ông ấy thì Hạ Nhạc Nghi quay lại Mạc Phu Nhân .
"Mẹ....Ba nói là sẽ về ngay." Cô nhìn thấy Mạc Phu Nhân vốn dĩ là rất vui mừng nhưng lại chẳng thể để lộ biểu cảm ấy ra ngoài.
"Là thật sao?" Mạc Phu Nhân tâm tình vui vẻ hơn hẳn, nhưng vẫn là vì bà đang vẫn còn rất giận Mạc Hàn vũ nên vẫn là không cười.
"Vẫn là con thông minh, làm việc rất tốt." Mạc Phu Nhân nhìn thấy tiểu bảo bối mà bà vô tình nhặt được về đây, rõ ràng là đồ rất tốt, nuôi cũng chẳng phải rất tốn cơm, lại có thể vừa thông minh, lại vừa hiểu chuyện như vậy.
Nhà họ Hạ xem ra là dạy dỗ con cái rất tốt, tiểu bảo bối trong tay bà đúng là hiếm có.
"Lão già đó rốt cuộc chịu về đây...xem xem mẹ trị ông ta thế nào!" Mạc Phu Nhân nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không thể bỏ qua được cho Mạc Hàn Vũ.
"Mẹ..." Hạ Nhạc Nghi sau khi nhìn thấy tâm trạng của Mạc Phu Nhân trở nên rất tốt sau việc làm kia của cô thì lại nhớ ra bản thân vốn dĩ từ đầu khi xuống dưới này không phải là không có lý do, nhưng cái lý do đó bị cô quên đi mất.
Lâm tuyến Tú ở ngoài kia chắc hẳn là đang trông ngóng rất cực khổ.
Cô vẫn là nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn.
"Hửm làm sao,...con nói đi." Mạc Phu Nhân mắt vẫn xem tin tức trên tivi, miệng thì hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Con có thể trưa nay không ăn trưa ở nhà có được không?" Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ một lúc lại nói ra một câu.
"Con bị làm sao...có chỗ nào không được khỏe?" Mạc Phu Nhân nghe cô nói như vậy liền bấm nút trên điều khiển tay cầm tắt ti vi đi quay người lại hỏi cô.
"Không có, không có, con rất khỏe." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy bà là đang lo lắng quá mức với cô nên liền xua tay cười cười nói nói với bà.
"Chỉ là...con muốn ra ngoài với bạn...nhất định đi sớm về sớm." Hạ Nhạc Nghi nói ngập ngừng, nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt bà không có chút thay đổi, cô mới nói ra câu cuối, xem như lời hứa với bà.
"Ừm con cứ đi đi, làm mẹ còn tưởng con không được khỏe." Mạc Phu Nhân nghe cô nói như vậy xong ngay lập tức quay lại mở lại tivi, nhàn nhạt nói ra một câu.
"Sau này đi chơi cũng với bạn không cần nói với mẹ...con chỉ cần nói với Mạc Hàn Lâm một tiếng là được."
"Mẹ mấy hôm nay còn đang suy nghĩ, con ở đây lâu đến vậy rồi, một người bạn cũng không từng nhắc qua với mẹ, mẹ còn tưởng con không có bạn bè gì nữa."
"Dạ, vậy con lên chuẩn bị...đi sớm về sớm."
"Được rồi, con cứ chuẩn bị đi, mẹ cũng chuẩn bị thức ăn một chút, hai cha con đó chắc là sắp về rồi."
Hạ Nhạc Nghi không nghĩ là bản thân có thể nhanh như vậy mà đã xin ra khỏi nhà được rồi, cô vẫn là còn có chút cảm thấy khó mà tin tưởng được.
Ban đầu Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn đang suy nghĩ xem làm sao để có thể xin phép mẹ Mạc cho cô ra ngoài, hay hoặc là tin tưởng Lâm Tuyến Tú.
Chính bởi vì trước kia Lưu Lệnh Nhã phải gặp qua Lâm Tuyến Tú vài lần cảm thấy Lâm Tuyến Tú không làm gì gây hại đến Hạ gia thì mới có thể thường xuyên để cho Hạ Nhạc Nghi cô ra ngoài cùng cô ấy.
Nhưng sau khi nói chuyện này cô mới nhận ra việc xin phép mẹ Mạc này so với việc xin phép Hạ Gia thì còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Hạ Nhạc Nghi vui vẻ chạy lên phòng, cô mở tủ quần áo của bản thân ra xem đi xem lại vài vòng, cuối cùng cũng có thể chọn ra một bộ váy có thể đơn giản một chút để đi ra ngoài cùng Lâm Tuyến Tú.