*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thành thật mà nói câu nói kia không có mấy phần là giả dối, thật sự cô đã đi khám bác sĩ ah, còn về đường tiêu hóa cũng không sai, chính xác là cô không thể nào tiêu hóa nổi mấy câu nói kia của Mạc Hàn Lâm.
"Vậy con uống thuốc chưa?"
"Ăn xong cơm, con sẽ đi uống thuốc."
"Mẹ xem, con nói mà, em ấy không sao." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi nói dối trước mặt mẹ Mạc nhưng đôi mắt thì lại không yên ổn mà nằm một chỗ, liên tục chớp mắt như thể sợ rằng người khác không biết là cô đang nói dối vậy.
"Ừm vậy thì mẹ không lo nhiều chuyện nữa, ăn đi con." Mạc Phu Nhân nhìn thấy tình cảm vợ chồng của Mạc Hàn Lâm tốt đến như vậy thì tâm tình của một người mẹ như bà cũng cảm thấy tốt theo không ít.
Không bao lâu sau, bữa trưa của cả nhà cũng kết thúc, Hạ Nhạc Nghi ôm cái bụng nó căng tròn đến mệt mỏi sau lớp áo mỏng của bản thân đi về phòng.
Mạc Hàn Lâm cũng xách tài liệu chuẩn bị đi đến công ty.
Hạ Nhạc Nghi cô nhớ ra gì đó liền chạy theo anh ta.
Mạc Hàn Lâm nhìn không hiểu là cô đang muốn cái gì, nhưng vì thời gian của anh hiện tại không còn nhiều nữa, lão già nhà anh đi đến lúc này rồi cũng chẳng chịu về nhà.
Mạc Hàn Lâm anh gọi thì máy lại bận, anh đoán chừng là công việc đang càng ngày càng tệ hơn, nếu anh không nhanh chóng đi đến đó thì nhất định sẽ không kịp trở tay.
Mạc Hàn Lâm đi đến trước cửa nhà, chiếc xe thể thao dành cho hai người kiểu dáng rất đẹp.
Nếu chiếc xe này có màu đỏ nhất định sẽ còn đẹp hơn gấp nhiều lần nhưng tên chủ nhân biến thái của nó chỉ thích mỗi màu đen.
Hạ Nhạc Nghi tiễn Mạc Hàn Lâm đến trước cửa nhà, nhìn vào nhà liền thấy mẹ Mạc đã đi lên phòng ngủ, cô liền không nói không rằng gì quay người rời đi, Mạc Hàn lâm nhìn thấy cô quay người rời đi liền khó hiểu nhịn không được mà lên tiếng.
"Em làm gì vậy?" Mạc Hàn Lâm một tay cầm tài liệu tay còn lại đút vào túi quần đứng ngay ra một chỗ nhìn loạt hành động khó hiểu của Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi tiễn anh...cần anh quản sao?" Hạ Nhạc Nghi đang có ý định chuồng đi thì bị bắt ngay quả tang mà lôi lại.
Cô có ý định nói chuyện đàng hoàng với Mạc Hàn Lâm nhưng cô nhớ lại lúc ban nảy ở nhà ăn, anh ta đã tốt với cô thế nào nên liền đổi mặt nói chuyện với anh ta.
"Không cần tiễn cũng không sao."
"..."
"Buổi tối trước khi ngủ nhớ lau khô tóc rồi hẵng ngủ." Mạc Hàn Lâm đang có ý định rời đi nhưng nhớ ra việc buổi tối anh nhìn thấy một mảng gối ướt liền nghĩ ra là do cô tắm xong không lau khô tóc mà đi ngủ ngay, làm như vậy rất dễ đau đầu.
"Anh yên tâm tôi như vậy quen rồi, không bệnh được đâu." Hạ Nhạc Nghi nghĩ là do anh ta cũng là con người, xem ra là còn chút lương tâm muốn quan tâm cô, sợ là để tóc ướt mà ngủ ngay thật sự mà nói rất dễ sinh ra nhiều bệnh
"Ướt gối nằm của tôi." Mạc Hàn Lâm không nghĩ quá nhiều thản nhiên nói ra một câu.
"Được thôi...tôi sẽ mang gối của anh đi giặc, sau đó trả cho anh, yên tâm đi." Hạ Nhạc Nghi trong lòng tức giận, cô tự có cảm giác hổ thẹn với bản thân, cái gì mà quan tâm cái gì mà sợ bệnh, anh ta là đang lo cho cái gói nằm, cảm động cái khỉ gì.
"Không còn gì nữa tôi đi làm đây."
"Được thôi Mạc tổng, ngài đi cẩn thận."
Buổi tối vẫn là như vậy, cả căn nhà trống rỗng chỉ còn lại có một mình mẹ Mạc và Hạ Nhạc Nghi cô.
Cô trước giờ cũng đã rất lâu rồi không chờ đợi một ai về nhà nữa, nhưng từ khi cô vào căn nhà này, cô cùng với Mẹ Mạc hai con người trước giờ hoàn toàn xa lạ, không thân không thích, nhưng lại rất hiểu ý của nhau.
Cô cùng với bà ngồi ở ghế sô pha cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ thì chuông điện thoại reo lên.
Mạc Phu Nhân bắt máy, giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia cô có thể nghe ra giọng nói rất nặng nề.
Có thể là do cả ngày mệt làm việc gì đó không ngơi nghỉ nên có chút mệt mỏi.
Mẹ Mạc nghe thấy giọng nói của ông thì trả lời lại vài câu, sau đó thì tắt máy.
Sau khi tắt máy thì cô cùng với bà sẽ tự mình lên phòng ngủ, bà vẫn hay thủ thỉ bên tai cô [Tội nghiệp cho đứa trẻ như con, gả cho Mạc Hàn Lâm mẹ thấy con thiệt thòi nhiều rồi.] chắc bà ấy cũng nhìn ra được cô và con trai của bà chỉ trừ ngày đầu tiên ấy ra thì từ đó đến nay đến thời gian nói chuyện một câu cũng không có.
Anh ta sáng sớm tinh mơ sương mù còn chưa tan hết thì đã chẳng còn thấy bóng dáng anh ta ở đâu nữa.
Cái tủ đồ màu trắng người khác mang đến cho cô, vốn dĩ cô muốn đến sáng hôm sau sẽ tìm anh ta nói chuyện thì đã không thấy anh ta đâu nữa rồi.
Một mình cô phải chuyển hết tất thảy mọi thứ qua cái tủ mới, cô đoán chừng đây là tủ mà anh ta đặt cho cô.
Mạc Hàn Lâm anh ta mua sắm cho người khác cũng nên cho người ta cơ hội để cảm ơn mới phải, nhưng từ cái ngày đó đến nay đã là nửa tháng hơn rồi, cô chỉ có thể gặp anh ta trong bữa cơm, đến ăn cơm Mạc Hàn Lâm và ba cũng ăn nhanh đến như vậy.
Mẹ Mạc nói Mạc Hàn Vũ ông ấy không thích nói chuyện trong bữa cơm, nếu không phải chuyện gì đặt biệt tốt nhất là không nên làm phiền hai cha con ông ấy.
Cô cũng hiểu cái điều cấm kỵ đó bên một câu cũng không nói được.
Sau bữa cơm hai người bọn họ cũng đi ra ngoài đến khuya lúc mẹ con cô đi ngủ rồi thì bọn họ mới về nhà.
Hạ Nhạc Nghi cô có một đêm cửa phòng đóng không chặt, nửa đêm cửa mở ra, gió lạnh từ ngoài thổi vào làm cho cô khó chịu mà tỉnh giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô nhìn thấy có ai đó đứng ở ngoài cửa phòng của cô, nếu anh ta không lên tiếng cô nhất định sẽ tưởng là ma quỷ mà la lên.
Mạc Hàn Lâm đứng đó không lâu thì đóng cửa giúp cho cô.
Hạ Nhạc Nghi cũng không nghĩ nhiều cô nghĩ anh ta chỉ là tiếc rẻ căn phòng vừa ấm áp lại còn tốt thế này rơi vào tay của cô nên có chút không đành lòng mà thôi.