*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở một nơi trên đường cao tốc của thành Phố Thanh Long xinh đẹp về đêm, đèn đường cả hai bên đường đã bật lên từ lâu nhưng vẫn không thể chiếu sáng được rõ gương mặt của người đàn ông ở trong chiếc xe thể thao đắt tiền.
Chiếc xe chạy như bay lướt qua từng con đường trên đường cao tốc, ngay giữa giao lộ thì lại gặp đèn đỏ thì lại thắng xe gấp mà dừng lại một chút.
Đúng là anh ta luôn không xem luật pháp của đất nước này ra gì, mấy loại chuyện xấu xa đến phải gặp cảnh sát như cơm bữa anh ta đều làm qua.
Nhưng hiện tại anh ta đang đứng dưới cái thân phận là con trai của Mạc Hàn Vũ lại còn là tổng giám đốc đứng dưới trướng của Mạc Hàn Vũ ba của anh, nhưng ngẫm nghĩ lại thì vẫn là đứng trên cao, ngàn người đứng ngắm nhìn mà ngày ngày ngưỡng mộ, cho nên mấy việc vượt đèn đỏ phải gặp trực tiếp cảnh sát thế này thà là xem như chuyện nhỏ mà không làm ra còn hơn, nếu để người khác bắt gặp thì lại mang thêm không ít phiền phức.
Người đàn ông thân áo sơ mi cởi nút áo rộng ở ngực vì đang gấp gáp mà khuôn ngực có chút phập phồng, sau khi đứng lại một nơi chưa lâu thì chiếc xe ô tô thể thao màu đen bóng loáng lại một lần nữa lướt nhanh như bay ở trên đường cao tốc.
Mạc Hàn Thần tâm trạng hỗn loạn, anh không hiểu nổi bản thân mình nữa, rõ ràng là anh cố tình ngồi trong quán Bar Trình Hưởng cho đến cái giờ này, nhưng hiện tại nghĩ lại thì trong lòng lại có chút áy náy với Hạ Nhạc Nhu đang phải một mình ở trong cái căn phòng tối đen như mực đó, nói không chừng hiện tại lại còn đang nhớ nhà mà khóc lóc không ít.
Suy ngẫm lại đôi chút Mạc Hàn Lâm mới nhận ra bản thân anh cũng có chút quá đáng, đáng lẽ ra anh không nên bỏ đi ngay lúc đó, nhưng mà trong giây phút ấy, không biết thế nào như trong lòng của anh lại cảm nhận được nếu bản thân không bỏ đi thì anh lại có lỗi với lương tâm của mình.
Anh rõ ràng là không yêu thích Hạ Nhạc Nhu, cưới cô về nhà chỉ là do nguyện vọng của ba mẹ, đến ba mẹ của cô cùng cô cũng không phản đối cái chuyện bất ngờ xảy ra này, nhưng nếu anh vì lấy lý do này mà làm ra mấy chuyện không đứng đắn với Hạ Nhạc Nhu cô thì chẳng phải anh không đáng làm người sao.
Nghĩ đến đây anh liền nghĩ bản thân anh thứ mà trên tay dính không ít nhất chính là máu người vậy mà còn nói đạo lý làm người đúng là quá nực cười rồi.
Mãi lo suy nghĩ về Hạ Nhạc Nhu mà bản thân anh đã về nhà thế nào anh cũng chẳng còn nhớ nữa, nhưng đến khi nhận thức được thì xe của Mạc Hàn Lâm anh đã đậu ở trước cửa nhà rồi.
Mạc Hàn Lâm suy nghĩ rất lâu mới quyết định xuống xe, nếu hiện tại anh lên phòng thì sẽ phải gặp mặt của Hạ Nhạc Nhu.
Nhưng nếu gặp Hạ Nhạc Nhu thì anh nên nói gì với cô đây, nếu cô là đang khóc lóc anh có nên quan tâm một chút hay là không.
Nghĩ đến mấy thứ này Mạc Hàn Lâm lại cảm thấy đau đầu vốn dĩ những chuyện như thế này nên có Lưu Bách nhất định sẽ tốt hơn là chỉ có một mình Mạc Hàn Lâm anh chính chiến như thế này, nhưng nghĩ thế nào thì hiện tại anh vẫn phải xuống xe để đi lên đó, nếu không, nói không chừng lát nữa người bị đánh cho đến khóc là anh chứ không phải Hạ Nhạc Nhu mất.
Mạc Hàn Lâm vào nhà, những lúc thế này dù là đã trễ nhưng ở phía bên ngoài của căn biệt thự xa hoa tráng lệ như thế vẫn còn có người đứng bên ngoài canh gác.
Lúc Mạc Hàn Lâm như về nhà bên ngoài vẫn có người cầm lấy chìa khóa xe cho anh.
Mạc Hàn Lâm lén la lén lút vào nhà, anh nghĩ rằng hiện tại nếu thật sự vẫn còn có Mẹ Mạc thì anh sẽ chịu đựng bị mắng một lúc, nhưng sự thật bất ngờ, tình cảnh như thế này khiến anh cảm giác có gì đó cũng không thực tế cho lắm.
Cả một căn nhà lớn tới như vậy mà hôm nay lại chẳng còn có ai nữa, căn một căn biệt thự tối đen như mực.
Mạc Hàn Lâm nghĩ có thể là do Mẹ Mạc vì phải thức từ sớm nên hiện tại đã mệt và đi nghỉ ngơi rồi, nhưng trong nhà này hiện tại chẳng phải vẫn còn có người khác hay sao.
Còn có Hạ Nhạc Nhu cô ấy cũng không có ý định đợi anh về hay sao, làm như thế này không phải có chút tuyệt tình hay sao.
Mạc Hàn Lâm đi nhanh về phía phòng ngủ của bản thân, lúc này cả căn nhà đã tối đen như mực, chỉ có còn lại một căn phòng này của anh là còn một chút ánh sáng của đèn ngủ lờ mờ trong phòng.
Tiếng mở chốt cửa lạch cạch vang lên trong không khí im lặng như tờ của buổi khuya, Mạc Hàn Lâm nghi hoặc nhìn vào trong bên trong phòng lúc này trên chiếc giường màu đen kia của anh là đang có một thân ảnh nhỏ bé đang nằm ở trên đó.
Hạ Nhạc Nghi nằm ngủ một lúc thì chăn mềm đều bị cô kéo sang một bên giường hết, trên người của cô chẳng còn sót lại gì ngoài chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm có chút bất ngờ vì cô đang mặc chiếc áo của mình, anh chầm chậm tiến đến gần chiếc giường quen thuộc của bản thân, hiện đang có một thân thể trắng nuột đang nằm ở trên đó.
Khi bước càng lại gần Hạ Nhạc Nghi, anh mới nhận ra cô là không có mặt gì ngoài chiếc áo sơ mi kia của anh, cả một cơ thể trắng nõn lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi.
Mạc Hàn Lâm không khống chế được cặp mắt của mình nữa chỉ có thể nhìn chầm chầm vào bộ vật phát sáng trước mặt.
Bởi vì chiếc giường chỉ đơn độc một màu đen, nên khi Hạ Nhạc Nghi nằm lên nó càng làm cho làn da trắng kia của cô càng nổi bật.
Nếu ở đây còn có người khác nhất định cũng sẽ bị làn da này của Hạ Nhạc Nghi thu hút, Mạc Hàn Lâm trong đầu suy nghĩ không ít thứ, rối loạn đến độ mắt không ngừng đảo tới đảo lui trên người của Hạ Nhạc Nghi.
Chắc hẳn bởi vì sự xuất hiện của một người khác trong phòng làm cho cả căn phòng trở nên khác lạ, đến cả hướng gió trong phòng cũng bắt đầu thay đổi.
Vô tình làm cho Hạ Nhạc Nghi đang nằm trên giường khẽ động đậy cơ thể.
Lúc này chiếc áo kia che lại thứ mà Mạc Hàn Lâm đang nhìn chầm chầm làm cho Mạc Hàn Lâm như có người kéo về thực tại, anh khẽ đánh vào mặt của mình, tiếng động không mạnh cũng không dám đánh quá mạnh sợ sẽ làm cho Hạ Nhạc Nghi tỉnh dậy.
Mạc Hàn Lâm đang có ý định đi ra khỏi phòng, liền nhớ ra gì đó nên quay lại, anh lấy chiếc mền đang nằm yên vị dưới nền nhà đắp lên người của Hạ Nhạc Nghi.
Hạ Nhạc Nghi khi ngủ rất ngoan chỉ cần có người đắp chăn cho cô thì cô sẽ không động đậy nữa.
Sau khi đắp chăn cho Hạ Nhạc Nghi xong, nhìn tận mắt thấy Hạ Nhạc Nghi đã ngủ say Mạc Hàn Lâm mới bắt đầu đi đến phòng sách của anh, anh cũng không phải một người đam mê đọc sách gì, nhưng trong căn phòng này toàn là sách.
Lại phải nói trước đây anh làm không ít việc xấu xa, đốt nhà, giết người không có việc gì là không làm qua, vậy mà nơi này lại toàn là sách luật.
Anh không nghĩ là có ai đó đã cố tình để mấy cuốn sách này ở đây để làm gì, để cảnh tĩnh một người giết người quen tay như anh, hay là muốn anh tìm hiểu luật pháp một chút thì sẽ có thể khi phạm pháp có cách trốn tội hoàn hảo hơn.
Chính bởi vì cái lý do quái gở này mà anh đã từ lâu xem như căn phòng này không tồn tại, hoàn toàn không muốn bước chân vào đây, nhưng xem ra hiện tại mà nói, những ngày tháng sao này thời gian mà anh ở nơi này hẳn là một lúc một nhiều rồi.