*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ở trên xe của Mạc Hàn Lâm khiến Hạ Nhạc Nghi đến thở đều đặn cũng không dám, cô luôn cảm thấy ở bên cạnh của Mạc Hàn Lâm có chút nguy hiểm tốt nhất là Hạ Nhạc Nhu kia nhanh chóng quay về để trả tự do cho cô đi thôi.

Hạ Nhạc Nghi cô đang lo sợ bản thân chẳng thể chống đỡ được bao lâu nữa đâu.
Hạ Nhạc Nghi lúc nãy cũng nhìn thấy nụ cười kia của Mạc Hàn Lâm, cô chợt nghĩ đến anh ta đến chọc tức người khác cũng có thể tính toán tỉ mỉ như vậy, làm một cách dứt khoát như vậy, thì liệu chuyện mà Hạ Nhạc Nghi cô giấu Mạc Hàn Lâm anh ta thì có thể giấu được bao lâu.
Hạ Nhạc Nghi mặc dù tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp, nhưng cô vẫn để ý biểu cảm trên gương mặt của Mạc Hàn Lâm, cô không thể không cảm thán được trước vẻ đẹp bức người này của Mạc tổng nhà họ Mạc.
Mạc Hàn Lâm lúc ban nãy cô được diện kiến đã là rất đẹp trai rồi, vậy mà khi anh ta chấm chú lái xe thế này, cô lại nhìn ra được nếu như ai đó có thể nhìn anh ta ở khoảng cách gần tới như vậy, ngày ngày nhìn thấy gương mặt nghiêm túc khi làm việc này của Mạc Hàn Lâm hẳn là sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Một sản phẩm của nhân loại mà lại có vẻ đẹp vô thực thế này, cô thiết nghĩ bản thân cũng được xem là có chút may mắn khi có thể sau này ngày ngày nhìn thấy nó.
Nghĩ đến đây trong đầu cô lại hiện lên vẻ đẹp này của anh ta nếu mỗi buổi sáng cô mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy thì có phải cả một ngày đều sẽ rất tốt đẹp hay không.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang nghiêng hẳn đầu qua phía của Mạc Hàn Lâm anh, anh liền cảm thấy không thoải mái để lái xe được nữa.
Thật sự ra mà nói từ lúc đầu Mạc Hàn Lâm anh đều là không quay đầu nhìn qua cô một lần nào nhưng chỉ cần cái liếc mắt của anh cũng làm cho anh cảm thấy cô gái này là đang nhìn chầm chầm vào anh, như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống thứ gì đó vậy, trên mắt vô vàng ngôi sao lấp lánh vẫn còn đang chiếu sáng cả một đôi mắt to tròn kia của cô, nhìn thấy như vậy làm cho Mạc Hàn Lâm không khỏi muốn chọc ghẹo cô.

"Đẹp trai không?" Mạc Hàn Lâm không thể trơ trẽn hơn thản nhiên hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Ừm..." Hạ Nhạc Nghi không chút phòng bị liền bị câu hỏi kia đánh úp nói ngay ý nghĩ trong đầu của bản thân với Mạc Hàn Lâm.
"À...không phải...tôi không có ý đó!" Hạ Nhạc Nghi sao khi nói ra câu trả lời kia xong liền bị nụ cười của Mạc Hàn Lâm kéo về hiện thực.
Cô không ngờ bản thân lại có thể mở miệng trả lời như vậy, liền hiện tại không biết làm thế nào, nếu cô phủ nhận lại thì Mạc Hàn Lâm nhất định không vui, còn nếu cô thừa nhận thì chẳng khác nào được một dịp nói bản thân cô háo sắc.
"Em có ý gì, tôi nhìn thì sẽ biết không cần em phải nói dối." Mạc Hàn Lâm nghe cô muốn phủ nhận liền cảm giác có chút buồn cười, nhưng tất nhiên nụ cười đó là ở trong lòng không thể để cho Hạ Nhạc Nghi thấy được, chỉ để lại trên mặt một bộ đen xì làm cho Hạ Nhạc Nghi nghĩ là anh không vui thật, cố tình châm chọc cô.
"Tôi không có nói dối!" Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ nữa ngày, cũng chẳng suy nghĩ ra được câu nói nào để chối cãi.
"Ừm tôi biết câu trả lời trước đó của em không phải là nói dối." Mạc Hàn Lâm lúc này mới liếc nhìn qua Hạ Nhạc Nghi, từ lúc đầu tiên bước lên chiếc xe này, đây là lần đầu tiên anh nhìn cô.

Hạ Nhạc Nghi có chút bất ngờ vì ánh nhìn mang nét cười của anh ta liền không biết tiếp theo nên trả lời thế nào.
"..." Hạ Nhạc Nghi suy nghĩ thà là Mạc Hàn Lâm anh ta cứ nhìn cô bằng ánh mắt như muốn xiên người đó còn tốt hơn, đừng giống như hiện tại ánh mắt mang nét cười dịu dàng này của anh ta làm cho Hạ Nhạc Nghi cô có chút lạnh sống lưng.

Hạ Nhạc Nghi lúc này đang nghĩ anh ta là người khó gần đến như vậy, người ta thường hay nói con cái là bản sao của cha mẹ, Mạc Hàn Lâm trên người luôn toát ra một vẻ lạnh lùng chết người, giọng nói trầm thấp, ánh mắt cũng có thể phóng ra đinh sắt.
Chỉ bấy nhiêu thôi ấn tượng đầu tiên của Mạc Hàn Lâm trong mắt của Hạ Nhạc Nghi cô là một người rất đáng sợ rồi, huống hồ gì bây giờ, hiện tại nơi mà cô đang đi đến là Mạc gia.
Nhà họ Mạc như thế nào cô còn không biết, người của nhà họ Mạc có phải ai ai cũng mang trên người đầy gai nhọn như thế này không.
"Làm sao rồi...nghĩ thông rồi hay chưa?" Mạc Hàn Lâm nhìn vào đôi mắt biết nói chuyện kia của Hạ Nhạc Nghi thì liền biết ngay là Hạ Nhạc Nghi là đang suy nghĩ cái gì, anh liền cố tình mở miệng hỏi thăm.
"Nghĩ cái gì?" Hạ Nhạc Nghi trong thâm tâm từ suốt đầu đoạn đường cho đến hiện tại là luôn nghĩ chẳng mấy tốt đẹp về người nhà của người khác, nên sau khi được hỏi thì có chút chột dạ.
Cô cũng chẳng dám nói ra suy nghĩ của bản thân, cách tìm câu trả lời này cô sẽ tự mình tìm hiểu, nếu hiện tại còn phải thông qua Mạc Hàn Lâm thì quả thực mặc dù Hạ Nhạc Nghi cô có chút ngốc nhưng cũng chưa phải ngu đến mức độ như thế.
"Làm thế nào sống cùng với gia đình của tôi?" Mạc Hàn Lâm nói ra câu nói này cũng chẳng cần phải nhìn đến mặt mũi của Hạ Nhạc Nghi, anh cũng đủ biết là Hạ Nhạc Nghi hiện tại mặt mày đã xanh đến mức độ nào, trong lòng Mạc Hàn Lâm ngày nghĩ đến lại càng thấy vui vẻ.
" ..." Hạ Nhạc Nghi bất ngờ nhìn về phía của người đang cầm vô lăng lái xe thanh thản kia mà muốn ngay lập tức nhảy khỏi xe này.
Cô chưa bao giờ bị người khác nói trúng tim đen lộ liễu thế này.

Hạ Nhạc Nghi đang tự mình nghi ngờ bản thân có phải là đã sơ suất gì đó để cho Mạc Hàn Lâm gắn thứ gì gì đó biết đọc suy nghĩ lên người rồi hay không.
"Tôi..." Hạ Nhạc Nghi im lặng một lâu mới nói ra được một chữ, cô suy nghĩ mãi cũng chẳng biết bản thân là nên giải thích như thế nào thì mới đúng, chẳng lẻ hỏi anh ta 'tôi đang nghĩ người nhà của anh có phải đều có vấn đề về tâm lý như anh hay không?'.

Hạ Nhạc Nhu mà biết cô dùng danh phận của chị ấy đi làm loạn thế này nhất định sẽ xé xác cô ra.
"Nói đi!" Mạc Hàn Lâm nhìn thấy cô im lặng đã lâu nhưng khi mở miệng cũng chỉ nói ra đúng một chữ, liền nghĩ cô có gì đó khó nói.
"Em bởi vì cái gì mà đồng ý gả cho tôi?" Mạc Hàn Lâm từ lúc gặp cô ở cục dân chính là đã rất muốn hỏi cô câu hỏi này, nhưng chỉ vì sợ rằng nơi đó vì quá đông người lại còn có thêm thằng ranh Phiên đi theo anh , nên anh vì lo lắng thể diện của Hạ Nhạc Nghi nên mới không buột miệng hỏi ra.
Lúc này vừa khéo là đoạn đường cao tốc vắng vẻ, xe chạy qua lại cũng là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, trên xe cũng là chỉ có Mạc Hàn Lâm anh và cô mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy là hiện tại hỏi câu hỏi này là đúng lúc nhất.
"Tôi...uống say rồi!" Hạ Nhạc Nghi không biết phải trả lời vấn đề này của Mạc Hàn Lâm như thế nào.
Suy cho cùng thân phận gã thay cho chị gái này của cô có thể nói với bất kỳ ai nhưng cô nhất định là phải giấu kín chuyện này với Mạc Hàn Lâm.
Cô không biết con người hay nổi giận bất thường như anh ta nghe thấy cô nói bản thân gả thay cho chị gái, là cô đang lừa anh ta, thì không biết chừng anh ta sẽ không thương tiếc gì mà ngay lập tức ném cô từ trong xe ra đường cao tốc.
"..." Mạc Hàn Lâm nghe câu trả lời này từ miệng của cô gái nói dối còn không ngừng chớp mắt như cô nói ra làm cho anh có phần buồn cười.
Người như cô anh không biết là có thể làm được việc gì xấu xa hay không nữa là nói gì đến vấn đề uống rượu, muốn lừa người khác còn không nhìn xem bản thân người mà mình muốn lừa là ai.

Mạc Hàn Lâm anh không phải như mấy công tử bột kia suốt ngày chỉ bám dính lấy gia đình mà ăn ở.

Anh từ năm mười tám tuổi đã lăn lăn lộn lộn một mình ngoài thế giới ngầm đầy nguy hiểm chết chóc kia.
Hàng cấm hay mấy thứ kinh tởm khác chưa có gì mà anh chưa từng nhìn qua, một người như cô Mạc Hàn Lâm anh dám lấy đầu ra khẳng định nếu mà cô dám uống rượu anh liền mang đầu đến phòng cho cô làm ghế ngồi ăn bánh uống trà.
"Anh không tin?" Hạ Nhạc Nghi nhìn Mạc Hàn Lâm im lặng hồi lâu cũng chẳng thấy lên tiếng thì liền có chút lo lắng, không biết trong câu nói lúc nảy của cô là có sơ hở hay là không.
Người đàn ông này quả thực rất khó đoán được là anh ta đang nghĩ gì.

Hạ Nhạc Nghi cô lại là người ít khi ra ngoài mà không có Lâm Tuyến Tú, trừ phi về nhà ở Hạ gia, cho nên về khoảng nhìn người cô quả thật là rất tệ.
"Tin ...sao lại không tin chứ!" Mạc Hàn Lâm nghe xong câu hỏi kia của cô thì không suy nghĩ gì mà trả lời ngay, anh đoán chắc là nãy giờ nhìn sắc mặt của anh thì cũng có thể làm cho tâm tình nhỏ bé kia của Hạ Nhạc Nghi lo lắng không thôi.
"Nếu tửu lượng của em đã không tốt tới vậy, thì sau này đừng uống rượu khi không có tôi." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy gương mặt còn có chút sợ hãi kia của cô thì liền nghĩ là cô có lẽ là cũng không dễ dàng tin là Mạc Hàn Lâm anh tin lời nói dối kia của cô liền nói thêm một câu.
"..." Hạ Nhạc Nghi tâm tình cô rối loạn không thôi, cô từng suy nghĩ qua người đàn ông này rất nguy hiểm nhưng cô cũng không thể ngờ tới được là anh ta lại nguy hiểm đến thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play