*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi cô đến tới đầu cầu thang thì nghe thấy tiếng nói của Hạ Phong ba của cô ở nhà.

Hạ Nhạc Nghi nhận ra, hóa ra là do có Hạ Phong ông ấy ở nhà nên Lưu Lệnh Nhã bà ta chẳng thể làm gì được cô.

Thấy như vậy làm cho Hạ Nhạc Nghi trong lòng cũng bớt đi phần nào lo lắng.

Cô chỉ có phần lo sợ, bọn họ vì thấy khó mà rút lui sau đó liền quất ngựa truy phong bỏ cô lại mà chạy mất thì có phải là Hạ Nhạc Nghi cô rất thảm hay không.

Nhưng hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ ngồi an yên uống trà chiều ăn bánh ngọt ở dưới kia, thoáng chút làm lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn đi.
Thắm thoát nhanh như vậy cũng đã đến ngày hai mươi bảy rồi, tính toán một lúc Hạ Nhạc Nghi mới hốt hoảng nhận ra, hóa ra là ngày mai cô phải gặp tên ác ma đó rồi.

Tâm tình lúc ban đầu vẫn rất ổn định sau khi nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi liền cảm nhận được trái tim nhỏ bé này của cô liền bị dọa sợ đến sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi.

Nhưng nghĩ lại cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm, rõ ràng ngày mai là ngày đã hẹn trước, nhưng cô vẫn chưa nhìn ra được là Hạ gia có động thái gì, bọn họ không dặn dò cô điều gì hay sao.
Ví dụ như là nhà họ Mạc cần kiêng kỵ cái gì, người nhà họ Mạc cô cần tránh hay gặp những ai, mấy chuyện cơ bản đó nếu làm không tốt sẽ để lộ ra ngoài cô không phải Hạ Nhạc Nhu thì người thua thiệt là bọn họ nhưng không thể nào bọn họ tin tưởng cô đến mức này được.
Vậy bọn họ đang bàn tính thứ gì?
Trong lúc trầm tư suy nghĩ, Hạ Nhạc Nghi liền nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa bằng chìa khóa.

Hạ Nhạc Nghi còn đang bâng khuâng không biết là ai lại vào phòng của cô vào giờ này, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Hạ Phong ống ấy giờ này rồi mà còn đến đây tìm cô, quả nhiên là không tin tưởng một đứa ngốc như cô mà.
"Ba!" Hạ Nhạc Nghi có chút không tin vào mắt mình nữa, người cha này đã mấy năm nay không có ý định quan tâm đến cô nữa thì hiện tại lại xuất hiện ở nơi này làm cho cô có chút bất ngờ không đoán trước được.
Hiện tại là ông ấy đang lo lắng cho con gái đi xa hay là đang lo cô làm mất mặt nhà bọn họ đây.

Thật ra mà nói mấy việc thế này đúng ra người làm cha như ông đã phải nên nói từ sớm với cô rồi mới phải, cái câu chuyện mất trâu mới lo làm chuồng này cũng quá muộn rồi, còn không phải sao.
"Ừm...con còn chưa nghỉ ngơi sao?" Hạ Phong vừa mở cửa ra bước chân vào phòng liền chạm phải ánh mắt nghi ngờ kia của Hạ nhạc Nghi liền không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Quả thực người làm cha như ông đã mang con gái về đây vỏn vẹn mười năm rồi, lại chẳng bao giờ đến nơi này lần nào.
Vậy mà lần đầu tiên đến đây lại là lần cuối cùng còn có thể gặp mặt đứa con gái này một cách thoải mái.
Nhưng ông cũng rất mong lựa chọn thay người này của ông là không phải vô tình mà đẩy Nhạc Nghi vào chỗ chết, để cho người làm cha này muôn đời sau phải hối hận về quyết định của mình.
"Con vẫn chưa."
"Ba, giờ này đã là giờ nghỉ ngơi mà người vẫn còn tìm con ạ?"
"Có việc gì sao ạ?" Cô nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách kia của Hạ Phong ông ấy chất chứa không ít thứ muốn nói với cô.

Hạ Nhạc Nghi liền không vòng vo mà vào luôn chủ đề chính, để cho Hạ Phong ông ấy có thể vào ngày cuối cùng có thể vô tư gặp nhau này mà nói hết ra những thứ mà bản thân muốn nói.
"Ừm...ta đến đây để nói với con vài thứ."
"Bởi vì Mạc Gia chỉ có một đứa con đó, bọn họ muốn chuẩn bị chu đáo mọi thứ, sau đó là vì nhà của bọn họ không muốn làm lớn chuyện này, con biết rồi đó, người làm ăn lớn, mấy chuyện công khai người nhà này nếu để kẻ có tâm địa xấu xa biết được thì chỉ có hại không có lợi."
"Mạc Gia yêu cầu chỉ đăng ký kết hôn không tiến hành làm lễ, cũng xem như là muốn tốt cho con."
"Nhưng theo như ba thấy như vậy cũng là để con gái ba chịu thiệt thòi." Hạ Phong cũng là bất đắc dĩ mới phải làm ra loại hạ sách này cũng mong cô hãy hiểu cho ông.
"Không sao, con cũng không phải là gả vào nhà của họ thật, đợi đến khi chị Nhạc Nhu quay lại rồi có thể lúc đó tiến hành hôn lễ cũng chẳng muộn." Hạ Nhạc Nghi luôn hiểu chuyện là như vậy, nhưng mỗi lần cô cố gắng nói ra những lời như thế này thì mặc dù bên ngoài tươi cười nhưng bên trong lòng cô đau như cắt.
Cô cầu mong người trước mặt có thể suy nghĩ cho cô một lần dù là chỉ một lần thôi cũng được.

Ông ấy cứ như những người cha khác mà suy nghĩ cho con gái mình, đừng vì lợi ích thương mại, đừng vì lợi ích của gia đình mà chỉ đơn thuần là nghĩ cho cảm giác của cô mà thôi.

Nhưng Hạ Phong ông ấy trong ký ức của cô chưa bao giờ là như vậy, chưa bao giờ ông ấy thương xót cho cảm giác trống rỗng này của cô.
"Như vậy..."
"Con thật sự không sao."
"Con hiểu chuyện như vậy, người làm ba như ba cũng chẳng còn chuyện gì ở đây nữa." Ông áy náy nhìn đứa con gái hiểu chuyện đến đáng thương.
"Ba nghỉ ngơi sớm ạ!" Cô vẫn còn tươi cười nói với ông.

"Ừm, con cũng vậy, đừng thức xem điện thoại quá lâu ngày mai còn phải tạo ấn tượng tốt cho người ta."
"Con gái hiểu rồi!"
Hạ Nhạc Nghi sau khi nói chuyện với Hạ Phong ống ấy xong thì liền bước ra ngoài cửa tiễn chân Hạ Phong ông ấy đi một đoạn.

Sau đó liền bước chân nặng nề quay về căn phòng nhỏ của bản thân.

Hạ Nhạc Nghi bước chân vào phòng, đóng cánh cửa phòng lại, cô dừng chân ở chính giữa căn phòng này, sau đó nhìn xung quanh.
Lúc này trong đầu của Hạ Nhạc Nghi chợt suy nghĩ đến, rất nhanh thôi chỉ cần thêm vài giờ đồng hồ nữa thì cô sẽ rời khỏi căn phòng này để đi đến một nơi khác.

Nơi đó có tốt hơn nơi này hay có thể sẽ tệ hơn nơi này thì cô cũng đều phải chấp nhận, chỉ là đợi đến lúc mà Hạ Nhạc Nhu đồng ý hôn sự này quay lại thì phải đến khi nào cô thật sự là không biết được.
Ngày mai trong đầu óc cô lúc này là một ngày đặc biệt, đặt biệt đến nỗi mà bọn họ có thể để cho cô ngủ nướng đến tận chín giờ sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play