*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Vậy số thuốc này cậu mang cho ai?" Lâm Tuyến Tú tay chỉ vào cái túi thuốc to đùng đùng ở trên bàn, miệng thì hỏi Hạ Nhạc Nghi, cô muốn xem cô đã thấy có thuốc ở đây rồi thì Hạ Nhạc Nghi muốn trốn bằng cách nào.
"À...tớ dạo gần đây bị cảm, vừa mua ít thuốc." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy túi thuốc to đùng của bản thân vẫn còn nằm im lặng ở trên bàn vậy mà cô lại dám nói dối với Lâm Tuyến Tú.

Lúc này cảm giác xấu hổ không thôi, cô liền lấy túi thuốc bỏ vào balo của bản thân, rồi chỉ biết cười cười cho qua xem như là không có việc gì.
"Được rồi, cậu tự giữ gìn sức khỏe là được, không cần phải giấu tớ."
"Tớ nói với cậu một việc." Lâm Tuyến Tú nói.

"Là gì vậy?"
"Sắc mặt của cậu rất tệ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?" Lâm Tuyến Tú càng nói âm thanh càng nhỏ dần, giống như là đang sợ ai đó sẽ nghe thấy cuộc nói chuyện này của cô và Hạ Nhạc Nghi vậy.
Cô cũng không phải là không biết gia đình kia của Hạ Nhạc Nghi thông thường sẽ đối xử với Hạ Nhạc Nghi như thế nào, làm sao cô chắc chắn được cuộc nói chuyện này giữa bọn họ có phải là có ai đó đang cố tình muốn nghe cùng hay không.
"Tớ không sao...có thể là do bệnh cảm thôi." Hạ Nhạc Nghi ho khụ khụ giả vờ như bản thân mình bệnh là thật, nói dối kia chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng đối với cô tâm tình này hiện tại của cô như thế nào người hiểu rõ nhất cũng chỉ là cô mà thôi.
Sắc mặt này của cô là đang lo lắng không biết nhà trai kia là người như thế nào, gia cảnh thì không cần phải bàn cãi gì rồi, chỉ bởi vì người mà có thể khiến cho Lưu Lệnh Nhã mặt dày bắt chuyện thì trong nước này cũng chẳng được bao nhiêu người.

Nhưng Phu Nhân kia là người như thế nào để bà ấy có thể làm ra loại sự tình như vậy.
Nghĩ đến đây thôi cũng đã đủ làm cho Hạ Nhạc Nghi cô cảm thấy được, gia thế của nhà họ Mạc đó vốn dĩ là không nhỏ, nhưng về tính cách, con người, hay mấy việc khác, cả người thật cô còn chưa được diện kiến qua một lần nào, điều này mới là điều làm cho Hạ Nhạc Nghi cô đau đầu nhất.
Thật ra mà nói thì, ông trời vốn dĩ không lấy mất tất thảy của ai đó thứ gì, ít nhất trước mặt cô hiện tại, ông trời đã trả lại cho Hạ Nhạc Nghi cô một thứ còn đáng tin hơn cả thiết bị điện tử kia nữa, chẳng phải bên cạnh một đứa mù công nghệ như cô còn có một người thân cận như Lâm Tuyến Tú hay sao.
Cô không cần phải nói ra trọng điểm, cô chỉ cần biết một loạt sơ lược thông tin của người con trai đích tôn đó mà thôi.
Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi mới nhớ ra, cả tên của người ta cô cũng còn chưa biết được.

Tuy rằng nói là Lâm Tuyến Tú trời sinh là đã trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, nói đúng hơn là bát quái từ trên trời dưới đất gì cũng biết rõ trong lòng bàn tay, nhưng mà đó cũng chỉ là mấy thông tin bát quái thôi, còn mấy chuyện của những người trong lĩnh vực này cũng không biết là Lâm Tuyến Tú có biết đến được hay không.
"Lâm tuyến Tú, tớ muốn hỏi cậu một chuyện." Cô ngập ngừng, một phần vì không biết là phải hỏi từ đâu, một phần là không biết là nói ra rồi thì Lâm Tuyến Tú có biết người kia hay là không.
"Ừm...cậu hỏi đi!" Lâm Tuyến Tú vừa chăm chú ăn chiếc bánh ở trên bàn vừa nhanh tay lướt web trên ipad, thản nhiên trả lời Hạ Nhạc Nghi.
"Nếu có một ngày cậu ...lấy chồng thì thế nào?"
"Lấy chồng!?" Lâm Tuyến Tú nghe Hạ Nhạc Nghi nói xong liền ngước mặt lên, di chuyển ánh mắt khó khăn mới có thể rời khỏi chiếc ipad trong tay ngước mắt lên nhìn Hạ Nhạc Nghi.
Sau đó hỏi lại cô coi có phải là Lâm Tuyến Tú cô nghe nhầm rồi không, sao đang yên đang lành đột nhiên Hạ Nhạc Nghi cô lại hỏi việc xa lắc xa lơ đó vậy.

Bọn họ chỉ vừa hai mươi, cả một hành trình dài đằng đẵng vẫn còn ở phía trước, tương lai còn chưa bước tới lại một lần muốn liền lấy chồng sao, đây không giống với Hạ Nhạc Nghi mà cô biết.
"Ừm đúng rồi lấy chồng."
"Tớ vẫn chưa có bạn trai, chưa muốn nghĩ đến." Lâm Tuyến Tú nhìn gương mặt ngây thơ kia của Hạ Nhạc Nghi khi hỏi về việc lấy chồng sinh con liền không khỏi buồn cười.
Cô nghĩ ngay đến việc có thể là Hạ Nhạc Nghi đang thắc mắc chuyện người lớn nên chỉ muốn hỏi qua loa vậy thôi, cho nên Lâm tuyến Tú rất bình thản mà trả lời Hạ Nhạc Nghi.

Nói xong cô còn ăn tiếp miếng bánh của bản thân, sau đó lại tiếp tục dán mắt vào ipad.
"Là bị ép lấy chồng." Hạ Nhạc Nghi nghe được Lâm Tuyến Tú trả lời như vậy, cô liền nghĩ ra là có thể cô bạn này của cô vẫn chưa hiểu ra được vấn đề mà cô định nói đến là gì, cho nên mới thản nhiên mà vô tư trả lời như vậy, sau đó cô liền tốt bụng nhấn mạnh lại một lần.
"Hm...hihi." Lâm Tuyến Tú trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó, chợt trong đầu ốc của cô lúc này thoát ẩn thoát hiện một hình ảnh.
Người đàn ông mà cô đang nghĩ đến là đối tượng làm chồng của cả thành phố này, mà không, phải nói là cả đất nước này nếu có đứa con gái nào đó không muốn làm vợ của anh thì nhất định là nó điên rồi.
"Cậu cười cái gì, câu ban nãy của tớ có gì buồn cười hả?"
"Nếu mà gia đình của tớ ép gả tớ cho Mạc Hàn Lâm thì dù có người nói tớ sẽ chết tớ cũng chấp nhận." Lâm Tuyến Tú không nghĩ nhiều mà nói ngay ra câu nói mà bản thân đang suy nghĩ, nói xong cô còn cảm thấy hơi ngại ngùng không biết là có ai đang nghe thấy hay không liền lấy tay che miệng lại cười khúc khích.
"Mạc Hàn Lâm? Là ai vậy?" Hạ Nhạc Nghi thắc mắc mãi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là Lâm Tuyến Tú đã quen biết được ai rồi, sao cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra từ trước đến giờ ngoài cô ra thì còn ai thường xuyên đi cùng với Lâm Tuyết Tú nữa.
" Trời má,...cậu không biết anh ta sao?" Câu hỏi ngây thơ kia của Hạ Nhạc Nghi suýt chút nữa không để ý thì làm cho Lâm Tuyến Tú cô nghẹn chết mất thôi.

Thời đại này rốt cuộc là còn được bao nhiêu người tối cổ như Hạ Nhạc Nghi này vậy, cả một nhân vật lớn tới như vậy mà Hạ Nhạc Nghi cô cũng không biết đến.

Không phải là cậu ấy muốn sao khi tốt nghiệp thì về bán mạng cho cái gia đình đó đó chứ.
Lâm Tuyến Tú cô còn đang nghĩ với cái học lực môn Lý luận này thì cô làm sao mới có thể xin vào làm pháp lý cho công ty Mạc Vũ đây, vậy mà Hạ Nhạc Nghi một chút cũng là không biết đến.
Lúc trước cô cứ nghĩ là Hạ Nhạc Nghi con mọt sách này cũng chỉ đơn giản là mọt sách thôi, ai ngờ hôm nay cô mới được nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi vốn dĩ là một đứa mù công nghệ, bát quái cũng chẳng biết đến.
"Tớ không biết." Đùa cái gì vậy đến cả chồng tương lai của Hạ Nhạc Nghi cô là ai cô còn không biết, huống hồ gì người khác.
"Tớ thật sự không hiểu ông già nhà cậu mua cho cậu toàn là điện thoại, laptop giá trên trời, cậu dùng tụi nó để làm gì vậy?"
"Dụng cụ học tập, không phải để học sao?"
"Học cái đầu cậu, đến cả lướt web cơ bản đừng nói với tớ cậu cũng không biết?"
"Quả thật thời gian của tớ,....không nhiều lắm." Hạ Nhạc Nghi chột dạ liền cúi đầu chỉ chăm chú uống nước của bản thân.
"Đừng có mà biện minh, khi nào cậu đốt hết mấy quyển sách lý luận kia đi, hay là nói cái gì đó có lý một chút thì tớ còn tin cậu."
"Được thôi, tớ nhận."
"Vậy còn được!"
"Mạc Hàn Lâm là con trai đích tôn của Mạc Gia, Mạc Vũ là tập đoàn nổi tiếng cả một nước cậu còn chưa nghe qua bao giờ sau?" Mặt Lâm Tuyến Tú đầy nghi vấn hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Phụt!..." Trời má chuyện tốt kiểu gì vậy.

Vậy mà Hạ Nhạc Nghi cô lại hỏi đúng người rồi, không phải đó chứ.
Cô kỳ thực rất muốn hỏi qua Lâm Tuyến Tú thật ra thì có cái gì mà cậu không biết hay không, sao cái gì cậu cũng biết đến vậy, đúng là mọt sách như Hạ Nhạc Nghi cô thiệt thòi thật sự.
"Hạ Nhạc Nghi!" Trên mặt của Lâm Tuyến Tú hiện tại toàn là soda, Hạ Nhạc Nghi kia không biết tốt xấu gì mà lại phun hết nước có trong miệng vào mặt của cô, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô tìm được chồng cho cậu ấy rồi không bằng.
"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi!" Hạ Nhạc Nghi lấy khăn giấy trên bằng nhanh tay lau mặt cho Lâm Tuyến Tú, cô vì quá kích động mà không kiểm soát được cơ miệng của bản thân, đúng quả thật là lỗi của cô.
"Lâm đại tiểu thư cậu có thể nào bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này không, tớ thật sự rất tò mò về cái người tên...Mạc...Mạc…"
"Là Mạc Hàn Lâm!" Lâm Tuyến Tú nhìn thấy cô cả tên của một người nổi tiếng cũng không nói ra được liền thở dài lắc đầu sau đó nói giúp cô.
"Đúng rồi đúng rồi chính là cái tên đó."
"Thật không hiểu nổi, không biết sao này cậu có nhớ nổi tên của chồng cậu hay không?"
"Hihi...tớ sẽ cố gắng!" Hạ Nhạc Nghi nghĩ là bản thân cô sẽ rất cố gắng để nhớ cho rõ cái tên này, ai lại chỉ nhớ mỗi cái Họ của chồng tương lai bao giờ.

Nghe như một câu chuyện cười vậy, nếu nói ra chuyện này với Lâm Tuyến Tú khẳng định là cậu ấy sẽ cười vào mặt cô đến ba ngày ba đêm.
"Anh ta...là người tốt sao?" Điều mà Hạ Nhạc Nghi cô muốn xác định rõ là người đàn ông này có phải là người xấu hay không.
Thật ra mà nói trốn đi thì chỉ có Hạ Nhạc Nhu mới dám làm ra, Hạ nhạc Nghi cô chỉ dám chịu đựng, chịu đựng là bản năng trong con người của cô rồi, nó vốn là một phần cơ thể của cô, dù là tên đó có là tên be bét rượu mỗi đêm hay là vũ phu hay đánh đập người khác thì cô chỉ muốn hỏi để có thể nghĩ cách chịu đựng mà thôi.
"Ừm...tính ra hiện tại đúng là đã là người tốt rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play