Tác giả: Lưu Tiểu Khiêm (刘小谦)
Văn án
Tại buổi họp công ty được diễn ra mỗi năm, ngay trước mặt vô số người, tôi đã “tuột” quần của sếp.
Sau đó, sếp thành người yêu tôi.
(Đề nghị không bắt chước chiêu này)
"Rất đau phải không? Vô cùng xin lỗi…”
"Cô tên là gì?"
"Tôi là Nguyễn Tiểu Tây, hay là...Trước tiên tôi giúp anh mặc quần lên?”
"Thừa dịp tôi chưa tức giận, cút ngay.”
Người đàn ông vừa nói chuyện họ Diêu, không đến 30 tuổi, nhưng là ông chủ lớn của công ty chúng tôi.
Anh ấy có khuôn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu, có chút giống con lai.
Lúc đó anh ấy đang đứng trước mặt tôi, cao 1m85, tỷ lệ người vừa, giống một pho tượng điêu khắc Hy Lạp.
Nếu không phải trong giọng nói anh ấy có sự tức giận, tôi thực sự muốn đi chung quanh một vòng để thưởng thức.
Anh bao đại sảnh khách sạn để tổ chức cuộc họp thường niên của công ty, trước mắt đúng là cao trào, anh bị toàn bộ nhân viên công trong ty ồn ào, lên sân khấu hát một bài.
Tôi phụ trách lên sân khấu tặng hoa.
Nhưng tôi đã uống quá nhiều. Khi bước lên sân khấu bị vướng phải thảm một chút, theo bản năng đưa tay ra.
Nắm quần của anh tuột xuống.
Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách tôi. Có thể anh vừa mới vận động xong, mặc quần tập luyện bóng rổ, chính là kiểu quần dùng toàn bộ bằng cúc, tóm một cái có thể cởi ra.
Nhưng tôi cũng thật sự tàn nhẫn, quần lót trắng tinh của anh đã bị tôi kéo xuống một hai phân.
Trên tuyến nhân ngư để lại ba vết máu rõ ràng.
Cả hội trường đều im lặng.
Mà sau khi cả hội trường im lặng, tôi đứng dậy và nhìn thấy tất cả.
Ban đầu vô cùng áy náy.
Thế nhưng hiện trường không hiểu sao xui xẻo, flash lóe lên hai lần.
Không nhịn được, tôi cười ha ha hai tiếng.
Hai tiếng cười này còn bất ngờ hơn hai lần flash kia.
"Vô cùng xin lỗi Diêu tổng, tôi thực sự không cố ý."
Tôi ra sức nhịn cười, nhịn đến toàn thân run rẩy, dùng âm thanh run run xin lỗi anh.
Anh chỉnh sửa quần lót của mình một lần nữa, che khuất tuyến nhân ngư, sau đó đưa tay về phía tôi.
Tôi vô cùng tự nhiên tưởng rằng anh muốn đỡ tôi nên rất tự nhiên đưa tay ra.
Còn có chút ngại ngùng.
Kết quả đùng một tiếng, anh mở tay tôi ra.
"Trả quần cho tôi."
"A?"
Lúc này tôi mới phát hiện, trong tay tôi còn đang nắm chặt quần của anh.
Tôi đang định đưa cho quần cho anh, đột nhiên phát hiện, kiểu quần này sau khi ống quần được mở ra hoàn toàn, thì là một mảnh vải.
Thế nên, để anh ấy có thể mặc mảnh vải này ở trước mặt mình, tôi bắt đầu luống cuống tay chân giúp anh bấm lại cúc “quần tây.”
"Trả tôi."
"Anh đợi tôi một chút, lập tức xong ngay.”
Anh giật lại quần của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bản thân thật sự không tự mặc được.
Lúc này, trợ lý William của ông chủ đến giải cứu. Anh ấy cầm áo một chiếc khoác gió mỏng khoác lên người ông chủ.
Ông chủ mặc thêm áo khoác gió rồi quay người bước đi.
Để lại tôi đang quỳ gối trên sân khấu không biết phải làm sao.
Các số gần nhất