Ngày hôm sau.

Sáng sớm bà Hoa cùng Tử Băng đã đứng trước cổng nhà của Tử Minh. Hắn và Tuệ Di vẫn còn đang ngủ trên giường. Nghe tiếng chuông cửa dưới nhà. Cố Tử Minh nhăn nhó khó chịu.

"Mới sáng sớm ai tới vậy? Không để người khác nghỉ ngơi à? " Cố Tử Minh lèm bèm chửi người nhấn chuông. Hắn liếc mắt nhìn qua

Tuệ Di vẫn còn đang say giấc.

Thấy cô ngủ ngon như vậy, hắn cũng không nỡ gọi cô thức, nhưng sau cú té chấn động ngày hôm qua thì người hắn vẫn còn đau.

Tiếng chuông cửa vẫn cứ đều hắn cáu gắt bước xuống nhà. "Từ từ tôi ra mở cửa nhấn gì mà muốn hư cái chuông nhà người ta vậy hả? "

Cố Tử Minh mở cổng ra, chưa gì đã bị bà Hoa túm lấy tai ngắt nhéo. "A… mẹ đau quá mẹ… có chuyện gì vậy? "

"Con còn dám hỏi vào nhà rồi ta sẽ tính với con, Tử Băng đóng cửa cổng lại ".

“Vâng”

Cố Tử Minh nhìn tử Băng tỏ ý khó hiểu, cô chỉ nhìn hắn lắc đầu ngao ngán.

"Mẹ buông con ra đi đau quá. "

Vào tới phòng khách bà Hoa mới chịu buông tai của tử Minh ra. Hắn lấy tay xoa xoa tai của mình.

"Mẹ có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mẹ đã hành hung con rồi ".

Bà Hoa ném cái gối vào người của hắn. "Con còn hỏi, con vẫn còn qua lại với tĩnh Nhược đúng không? Mẹ đã cấm con không được qua lại với nó rồi mà. "

Cố Tử Minh khó hiểu " Con qua lại với cô ta khi nào chứ, mẹ đang nói gì vậy? "

"Còn dám chối, hôm qua Tĩnh Nhược đến nhà tìm mẹ, còn nói con với nó vẫn đang yêu nhau. nó nói với mẹ sau khi Tuệ Di sinh con xong sẽ tống cổ con bé đi đúng không? ".

Bà Hoa tức giận Tử Băng rót cho bà ly nước. “Mẹ đừng tức giận quá uống chút nước đi”.

" Tĩnh Nhược tới nhà tìm mẹ sao? Gan cô ta cũng to quá nhỉ? ".

"Con giải thích đi những gì nó nói là thật sao? "

“Mẹ à, mẹ không tin con sao? Con với Tĩnh Nhược đã cắt dứt lâu rồi, làm gì có chuyện quay lại chứ. Bây giờ Tuệ Di là vợ hợp pháp của con. Không có chuyện con bỏ rơi mẹ con cô ấy đâu”.

Nghe tử Minh giải thích bà Hoa mới bình tĩnh lại, Tuệ Di từ nãy giờ đứng trên cầu thang cũng đã nghe hết mọi chuyện.

Mẹ với chị ngồi đây đi, con gọi Tuệ Di dậy đã. Tử Minh đứng dậy đi lên lầu vừa bước lên cầu thang thì thấy Tuệ Di đang đi xuống.

Bà Hoa cùng Tử Băng nhìn thấy dáng đi của Tử Minh có chút kỳ lạ. Thấy Tuệ Di họ liền kéo tay cô lại.

"Này Tử Minh nó bị gì vậy sao cái tướng đi của nó như người bị trĩ vậy? " Bà hoa hỏi.

Tuệ Di cười nhẹ, chưa kịp nói thì bà hoa đã nói tiếp. “Không biết nó bị trĩ nội hay trĩ ngoại nữa”.

"Không lẽ tử Minh ngồi làm việc lâu quá nên bị bệnh, bây giờ tướng đi của nó kì quá " Tử Băng nói…

Tuệ Di không ngờ mọi người lại nghĩ rằng hắn bị bệnh trĩ, cái căn bệnh ai nghe cũng sẽ phì cười.

"Mẹ, chị thật ra Tử Minh không phải bị bệnh trĩ đâu ạ. Hôm qua tại con lau nhà nên anh ấy mới bị té dập mông ".

Bà hoa nghe nói cô làm việc nhà liền nói. " Cái gì, thằng tiểu tử đó dám bắt con làm việc nhà? "

Thấy bà hoa hiểu lầm cô vội lên tiếng giải thích. " Không phải đâu ạ, tại con muốn làm thôi ạ, nhưng mà con lỡ đổ nhiều xà quá nên anh ấy mới bị té. "

Bà hoa cùng Tử Băng nghe cô nói liền không nhịn được cười thử tưởng tượng dáng vẽ của hắn bị té dập mông chắc buồn cười lắm.

Cố Tử Minh rửa mặt đánh răng xong thì đi xuống, nhìn thấy Tuệ Di bà hoa cùng Tử Băng đang nói gì đó mà cười hớn hở.

"Mọi người đang nói gì vậy? "

"Tử Minh mà đi từ từ thôi con, cẩn thận lại dập mông đấy. " Bà hoa trêu chọc Tử Minh, hắn liếc mắt nhìn Tuệ Di một cái.

_________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play