Tuệ Di đi vào nhà, thấy Tử Minh đang ngồi trên ghế sofa.
"Anh ngồi dậy được rồi hả? "
" Em thấy tôi nằm như vậy em vui lắm chứ gì, Khi không lại mở cửa cho cái tên khó ưa đó vào nhà chi vậy? Cũng may là tôi nhanh tay, nếu không sự trong trắng của tôi lại bị em hủy hoại nữa rồi. "
Tuệ Di nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. "Chỉ là khoe mông thôi mà, anh có cần nói nghiêm trọng tới vậy không? "
Tử Minh nhìn cô. " Em thì biết gì chứ? "
Tuệ Di mỉm cười, "Anh cứ như con nít ấy. Này còn một bên vẫn chưa bôi thuốc đấy, anh mau nằm xuống đi để tôi thoa thuốc cho. "
Cố Tử Minh lắc đầu " Để tối rồi thoa nha, bây giờ lỡ có ai tới nữa thì sao? Tôi không muốn chơi trò mạo hiểm nữa đâu"
Thấy Tuệ Di không nói gì, hắn lại nói tiếp."Anh yêu em, dù em có ra sao anh vẫn yêu em, Ọe thấy ghê quá. " Cố Tử Minh nhạy lại câu nói lúc nãy Quân Khiêm đã nói với tuệ Di.
"Anh đừng nói là anh đi ra nghe lén tôi với Quân Khiêm nói chuyện nha ". Tuệ Di nhìn hắn.
Cố Tử Minh chột dạ, nếu để Tuệ Di biết hắn đi theo để nghe lén hai người nói chuyện thì xấu hổ chết mất.
“Ai rảnh mà nghe lén em, chỉ là hai người nói chuyện to quá nên tôi mới nghe”.
Tuệ Di vừa nghe liền biết hắn đang nói xạo, cô cũng không thèm đôi co với hắn
"Này, Tuệ Di ".Hắn nhìn cô rồi nhỏ giọng.
"Sao vậy lại đau mông à? "
"Không có, chỉ là sau khi bé con ra đời em có thể nào suy nghĩ lại về cái sẽ rời đi không? Tôi chỉ muốn em ở bên cạnh bé con và tôi thôi. Đừng quay lại bên cạnh Quân Khiêm được không? "
Cố Tử Minh vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Tuệ Di, Hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy Quân Khiêm lo lắng cho Tuệ Di hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
“Chuyện này, từ từ rồi tính. Bây giờ tôi đi nấu gì cho anh ăn”.
Tuệ Di nói xong liền đi vào trong bếp, còn cố Tử Minh cô đơn trên sofa.
…
Cố gia.
Quách Tĩnh Nhược đứng trước cửa nhà họ cố. Trên tay còn cầm một giỏ trái cây to.
"Chào cô, cho hỏi cô tìm ai? ". Quản gia hỏi Tịnh Biên.
"Tôi tìm cố phu nhân, bà ấy có nhà không? "
"Cố phu nhân đang ngồi ngoài vườn hoa, mời cô vào ".
Tĩnh Nhược đi vào, cô ta đi thẳng vào vườn hoa nơi cố phu nhân đang ngồi uống trà Vừa nhìn thấy bà Hoa, cô ta liền nở một nụ cười thật tươi rồi đi tới trước mặt bà.
"Mẹ con mới tới, con có mua ít trái cây cho mẹ đây? " Tĩnh Nhược mỉm cười thật tươi để giỏ trái cây lên bàn.
Bà Hoa trong phút chốc không nhận ra Tĩnh Nhược. "Cô là ai? Tại sao lại tự ý vào nhà của tôi? Còn gọi tôi là mẹ? ".
Đứng trước những câu hỏi của bà Hoa, Tĩnh Nhược vẫn rất điềm tĩnh mà trả lời. "Mẹ mới 2 năm không gặp, mẹ không nhớ con sao? Con là Tĩnh Nhược người yêu của anh Tử Minh. Lúc trước vì có chuyện gia đình nên con đành phải ra nước ngoài một thời gian. "
Bà Hoa nghe tới đây liền nhớ ra, " hóa ra cô ta chính là người đã làm cho con trai yêu dấu của mình thành kẻ trăng hoa, suốt ngày chỉ rượu chè gái gú. Hôm nay còn dám tới tìm, để tôi dạy cho cô một bài học " Bà thầm nghĩ.
“Nào mau ngồi xuống đi, ta già cả rồi trí nhớ cũng không được tốt cũng chẳng nhớ con là cô gái thứ bao nhiêu mà Tử Minh đã đưa về nhà. Quản gia mau đem trà ra đây”.
Tĩnh Nhược chỉ mỉm cười, "Mẹ có già đâu ạ, trông mẹ vẫn còn trẻ đẹp lắm ạ. Suốt thời gian con ở nước ngoài không thể thường xuyên gặp và chăm sóc cho mẹ được con ái náy quá. "
Tĩnh Nhược tỏ vẻ có lỗi, bà hoa vừa nhìn đã nhận ra chiêu trò của cô ta."Không sao, không có con thì còn có người khác mà áy náy gì không biết ".
Bà Hoa vừa nói vừa cười không thèm nhìn Tĩnh Nhược một cái, nghe câu nói kia sắc mặt cô ta liền sượng trân.
"Bây giờ con về rồi, con sẽ chăm sóc mẹ, dù sao thì cũng chỉ có con mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ. Còn những cô gái kia đều không thật lòng đâu mẹ ạ ".
Bà Hoa khinh bỉ cô ta không thôi, chuyện cô ta vứt bỏ Tử Minh để ra nước ngoài cùng người đàn ông khác bà đều biết, vậy mà còn ở đây nói như thể bản thân tốt đẹp lắm.
" mẹ à, mẹ có biết con nhỏ nhà quê tên Tuệ Di không ạ? Con nhỏ đó vừa nhìn là đã biết thứ không ra gì rồi. ".
"Con đang nói Tuệ Di à? "
"Dạ đúng ạ, mẹ không biết đâu cô ta đã dùng mọi cách để mang thai con của anh tử Minh. Làm cho anh ấy ruồng bỏ con. Anh ấy bây giờ chỉ có Tuệ Di thôi, con khổ tâm quá ạ. "
Bà Hoa nghe cô ta nói xấu Tuệ Di xem ra phải dạy con nhãi ranh này một bày học rồi.
" Ta hiểu Tuệ Di hơn con nghĩ đấy, con bé có dùng mọi cách lên giường của Tử Minh hay không ta không quan tâm lắm. Những ít ra con bé ấy không bao giờ quen một lúc nhiều người như ai kia. Cũng chẳng phải là loại người vì tiền mà bán thân. "
Tĩnh Nhược cũng hiểu ra bà Hoa đang ám chỉ mình, cô ta liếc nhìn bà một cái. " Dù sao cũng chỉ là đẻ thuê thôi mà, cô ta sinh con cho tử Minh được thì sẽ sinh được cho người khác thôi ạ, mẹ đừng để vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa. Con chỉ có ý tốt thôi ạ ".
"Đúng là không nên để vẻ bề ngoài đánh lừa, ý cô là tôi già cả hồ đồ không nhìn ra mánh khóe của cô à. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT