Trong phòng ngủ của hai người. Tuệ Di cứ trằn trọc không ngủ được. Tử Minh sau khi giải quyết xong đống công việc của công ty, hắn từ bên ngoài bước vào.
- Sao chưa ngủ? Khuya lắm rồi. Ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
- Không ngủ được.
- Vậy có muốn đi dạo vài vòng cho dễ ngủ không?
- Thôi không cần đâu. Anh mệt thì cứ ngủ trước đi.
Tuệ Di ngồi dậy, bước tới mở rèm cửa sổ ra, Thành phố về đên thật sự rất đẹp. Nhưng cô vẫn không ngủ được.
Tử Minh nằm dài trên giường mắt nhắm mắt mở nhìn Tuệ Di.
- Qua đây.
Hắn dang tay ra, muốn ôm cô vào lòng. Nằm trong vòng tay của Tử Minh, Cô có cảm giác rất an toàn.
- Tử Minh. Sau hôm nay anh lạ quá vậy?
- Lạ chỗ nào chứ? Tôi thấy tôi vẫn rất đẹp trai, vẫn rất quyến rũ mà.
- Anh thôi đi, người gì mà tự tin thấy ghê à. Tôi chỉ muốn hỏi sao tự nhiên anh lại ôn nhu với tôi như vậy, còn rất tốt với gia đình của tôi nữa?
- Vì tiểu bảo bối trong bụng em. Tôi cũng nói rồi, tôi muốn em có kí ức đẹp về tôi. bất cứ thứ gì em muốn tôi cũng đáp ứng hết.
Tuệ Di cảm thấy Cố Tử Minh cũng rất biết quan tâm người khác, chỉ là cách qua. tan của hắn có hơi khác người một chút.
- Tử Minh à. Anh nới lỏng tay ra được không?
Hắn giờ mới để ý, hình như hắn ôm cô chặt quá rồi. Khẽ nới tay ra, hắn vuốt nhẹ mái tóc đen của cô.
- Tử Minh, tôi hỏi anh một chuyện được không?
Hắn vẫn nhắm mắt
- Em hỏi đi.
- Anh...anh và Quân Khiêm rốt cuộc là có ân oán gì? Tại sao 2 người lại ghét nhau như vậy? Dù gì 2 người cũng là anh em mà.
Tử Minh khẽ cau mày.
- Em nhiều chuyện quá vậy?
- Tôi... tôi chỉ muốn biết thôi. Tôi không biết giữa 2 người có chuyện gì, nhưng tôi biết Quân Khiêm anh ấy rất tốt.
- Chu! Tuệ! Di!
Cố Tử Minh gằng từng chữ, hắn buông Tuệ Di ra. Gương mặt cũng thay đổi.
- Em đừng nhắc tới anh ta trước mặt tôi. Em không phải là người trong cuộc nên không hiểu hết con người của Tần Quân Khiêm đâu.
- Nhưng... tôi...
Không để cô nói hết câu, hắn hôn nhẹ vào môi cô.
- Ngoan mau ngủ đi.
- Tôi...tôi không ngủ được, anh có thuốc ngủ không?
- Em bị điên à? Em nên nhớ em đang mang thai đó, không được uống thuốc đâu.
- Nhưng tôi không ngủ được.
- Vậy có muốn vận động cho dễ ngủ không?
Tay hắn di chuyển từ đỉnh đầu xuống dưới bụng, đặt tay lên bụng Tuệ Di, hắn muốn tìm một nhịp dập nữa nhưng vẫn chưa cảm nhận được.
- Này sờ bên ngoài thôi, đừng sờ bên trong nhột lắm.
- Cả ngày hôm nay, tôi đã nghe lời em, bây giờ tôi sẽ không nghe nữa.
- Tử Minh, anh muốn làm gì?
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tuệ Di có thể cảm nhận được ánh mắt của Tử Minh đang nhìn mình.
- um...
Tử Minh bất ngờ hôn Tuệ Di, làm cô giật mình. Hắn cứ hôn cô như vậy, nụ hôn ngọt ngào ấy lại khiến Tuệ Di mơ hồ, đầu óc quay cuồng. Tay hắn đang để dưới bụng, bất ngờ di chuyển lên trên, đặt trước ngực cô. Lúc đầu là đặt bên ngoài, sau đó thì luồng vào trong áo xoa bóp nơi to tròn trước ngực.
- Um..um..
Tuệ Di đánh vào ngực hắn, ép hắn phải rời môi cô. Hắn cố gắng rời môi cô.
- Chúng ta....
- Không được, Bảo bối nhỏ còn đang ở đây. Tôi không thể. Sao em không ngăn cản tôi.
Nói xong, hắn bước nhanh vào phòng tắm. Nằm bên ngoài cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy, hình như hắn đang cố gắng kìm nén dục vọng của mình.
Hình như Cố Tử Minh không ra ngoài tìm phụ nữ để giải quyết. Với bản tính trăng hoa của hắn Nếu như là lúc trước chắc chắn hắn sẽ cặp với mấy cô chân dài hoặc mấy cô người mẫu nổi tiếng. Nhưng tại sao bây giờ hắn lại không làm vậy?
Từ lúc Tuệ Di dọn về ở với hắn, cô chưa từng thấy hắn đưa bất kỳ người phụ nữ nào về. Hắn ngang ngược, lạnh lùng, nóng nảy với người ngoài. Nhưng trước mặt cô lại khép nép như một chú cún con. Lúc nào cũng cằn nhằn, nói nhiều về những thói quen của cô.
Tử Minh sau khi cải quyết xong, hắn từ phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Cô nhìn thấy cảnh tượng ấy mặt bất giác đỏ lên mặc dù cô đã thấy nhiều lần...
- Anh chọc mù mắt tôi đi. Đã không ngủ được anh lại còn...
- Còn thế nào hả?
Hắn thích thú nhìn gương mặt ửng đỏ của Tuệ Di
- Nè anh mau mặc quần áo vào đi.
- Em sao vậy còn mắc cỡ à. Em có tin là tôi đi ngủ luôn không?
- Anh.. anh đúng là tên biến thái.
Hắn mặc quần áo vào, rồi đứng sấy tóc. Tuệ Di nằm xem hắn làm, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.
- Cứ như một gia đình vậy.
- Tuệ Di em nói gì vậy? Nói lại lần nữa đi.
- Tôi... Tôi có nói gì đâu! Anh nghe nhầm đó.
- Rõ ràng tôi nghe em. nói gì mà.
Tuệ Di quay lưng qua chỗ khác. " Cái tên này, mình nói nhỏ vậy mà anh ta cũng nghe "
Hắn nằm xuống, kéo cô lại ôm vào lòng, tay đặt lên bụng Tuệ Di lần này hắn không xoa nữa.
- Tôi phải làm gì để em và bảo bối nhỏ ngủ đây?
- .....
- Nè ít ra em cũng phải trả lời tôi chứ.
- ......
- Thái độ gì đây, trước đây Tĩnh Nhược còn chưa dám im lặng với tôi như vậy nữa.
Hắn đang nhắc tới Tĩnh Nhược sao? Nhắc đến Tĩnh Nhược lại khiến hắn đau lòng. Tử Minh nhìn qua cô.
- Ngủ rồi sao? Lúc nãy còn nói không ngủ được mà bây giờ lại ngủ say tới vậy.
- Được rồi đi ngủ thôi. Ngủ ngon.