Sau khi rời khỏi Cố gia, Tử Minh đưa cô đến biệt thự của hắn.
- Cẩn thận, em đi từ từ thôi.
Hắn mở cửa xe dìu Tuệ Di vào trong nhà.
- Mau lên ngồi xuống ghế đi, tôi đi lấy đồ vào.
Hắn chạy ra xe lấy mấy túi đồ vào nhà, sau đó đi xuống bếp lấy nước cho cô.
- Em uống nước đi, có muốn ăn gì không? tôi đi mua cho em.
Hắn đặt ly nước xuống bàn, ngồi cạnh cô.
- Tôi không muốn ăn gì cả. Mà lúc nãy anh nặng lời với phu nhân như vậy là không phải.
- Sao lại không phải? Bà ấy nói em như vậy tôi không chịu được.
Tuệ Di hơi ngạc nhiên, sau tự nhiên hắn lại quan tâm còn bảo vệ cô trước mẹ của mình
- Sao.... tự nhiên....anh tốt với tôi quá vậy?
- Đơn giản, vì em đang mang thai con của tôi. Tôi không muốn em bị áp lực với lại tôi muốn em có kí ức đẹp về tôi. Tôi sợ sao khi đứa bé ra đời tôi không thể bên cạnh em nữa.
- Anh đang nói gì vậy?
- À không có gì! em nghĩ ngơi đi tôi đi mua gì đó cho em ăn, được không?
Tuệ Di gật đầu, rồi đi lên lầu nghĩ ngơi. Hắn đến siêu thị mua cho cô rất nhiều thứ, nào là trái cây rồi sữa cho phụ nữ mang thai, hắn còn mua thêm sách dạy nấu ăn.
Đến chiều, hắn về đến nhà cố gắng bê hết số đồ vừa mua được vào nhà. Hắn đem mấy quyển sách nấu ăn giấu đi. Hắn sợ nếu cô thấy sẽ cười nhạo mình.
Hắn đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Đi lại giường Tuệ Di đang say giấc, hắn lấy tay vuốt nhẹ những sợi tóc trên mặt cô. Môi nở nụ cười mãn nguyện.
- Đúng là rất đẹp.
....
- Tử Minh, anh đang làm gì vậy?
Tuệ Di từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hắn đang làm gì đó trong bếp. Tử Minh quay lại, hắn đeo một chiếc tạp dề màu hồng, có hình Hello Kitty, một tay cầm cái nắp nồi, tay còn lại cầm đôi đũa. Tuệ Di ngước nhìn vào trong hắn đang chiên cá.
- Anh..... đang nấu ăn sao?
Hắn nhìn thấy cô liền đơ người, hắn ho nhẹ vài cái, để cái nắp nồi xuống, rồi kéo tay cô ra ngoài.
- Mau lên em đi ra ngoài đi, tôi đang chiên cá em đừng lại gần nhở dầu bắn trúng em thì sao? Tôi không muốn thấy em bị thương đâu. mau lên đi ra ngoài ngồi đi, tôi làm một chút nữa là có thể ăn được rồi.
Hắn kéo cô ra phòng khách, để cô ngồi ngay ngắn trên ghế. Chạy vào mở tủ lạnh lấy hộp dâu tây đưa cho cô.
- Trong lúc chờ đợi em mau ăn dâu đi, đợi thêm chút nữa là có thể ăn tối được rồi. Đúng rồi tôi có mua rất nhiều trái cây để trong tủ lạnh, nếu ăn muốn ăn cứ lấy ra ăn, tôi đã rửa sạch sẽ rồi. Còn nữa tôi có mua rất nhiều sữa dành cho phụ nữ mang thai. Sau khi ăn tối xong tôi pha sữa cho em uống nha.
Cô ngồi đó nhìn hắn, cũng không hiểu cái con người này nữa. Hôm qua thì lạnh lùng như băng, hôm nay thì ấm áp như Mặt Trời vậy. Đúng là không thể hiểu nổi.
- Cố Tử Minh, hình như có mùi gì đó khét khét thì phải?
Hắn nghe cô nói, mới nhớ ra là mình đang chiên cá trong bếp.
- Tại em đó, em làm tôi phân tâm đó.
Hắn vội chạy vào bếp tắt lửa, bưng cái chảo qua một bên. Con cá đã bị khét hết một nữa, cái chảo thì cháy đen luôn. Hắn nhìn cái chảo rồi thở dài một tiếng.
- Haiiz... vậy coi như bỏ, con cá thì không ăn được nữa, cái chảo vừa mới mua lúc chiều cũng đi theo con cá luôn.... Mấy cái tên in sách nấu ăn đúng là lừa đảo mà, bảo chiên lửa lớn thì cá sẽ chín vàng vậy mà....
Cô nhìn thấy cuốn sách dạy nấu ăn để trên bàn, đang mở ngay trang dạy món cá hấp. Trong sách ghi là hấp cá trong lửa lớn 15 phút là cá chín. Cô đọc xong liền cười lớn.
- Anh đang xem sách nấu ăn này sao?
- Tôi đang học làm cá chiên cho em ăn vậy mà....
Hắn ủ rũ, cô đưa quyển sách cho hắn xem.
- Cái này đang dạy làm cá hấp mà... cá chiên là trang này nè.
Hắn nhìn vào quyển sách, gương mặt ngại ngùng nhìn cô.
- Em... em ở nhà chờ tôi, tôi đi mua gì đó cho em ăn.
Hắn nói xong với lấy chiếc áo khoác, với chìa khóa xe. Vội đi ra ngoài. Cô nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Tuệ Di không thể ngờ được một tên mặt lạnh như hắn cũng có thể dễ thương đến vậy.
Cô ra phòng khách ngồi xuống, vừa xem tạp chí vừa ăn dâu tây.
30 phút sau. Tiếng động cơ xe vang lên, hắn từ bên ngoài đi vào. Trên tay cầm một túi thức ăn nóng hổi. Hắn bước vào phòng khách ngồi cạnh cô.
- Nè mau ăn đi cho nóng, tôi có hỏi chủ quán rồi, mấy món này tốt cho phụ nữ mang thai lắm. Em ăn đi.
Hắn vừa nói vừa mở túi thức ăn ra. Để vào bát rồi đưa cho Tuệ Di.
- Em ăn đi.
Cô cầm lấy ăn được một ít thì.
- oẹ... ọe... oẹ...
Cô vội chạy vào nhà vệ sinh, hắn thấy cô như vậy cũng lo lắng chạy theo.
- Oẹ... oẹ..
- Sau rồi, em có sao không?
Hắn lo lắng hỏi thăm, tay thì vuốt nhẹ lưng cô để cô dễ nôn.
Sau khi nôn hết ra ngoài, gương mặt cô tái xanh. Hắn lấy khăn lau miệng cho cô. Rồi dìu cô ra phòng khách ngồi.
- Em thấy sao rồi, khó chịu lắm sao?
- Không sao đâu.
- Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa, tôi pha cho em ít sữa nóng nha.
- Không cần đâu, tôi không muốn uống đâu.
- Chết rồi, tôi là lần đầu làm cha. Không biết phải làm sao nữa. Có phải bảo bối nhỏ trong bụng em, không chấp nhận người cha như tôi nên mới khiến em nôn hết thức ăn không?
Tuệ Di nghe hắn nói cô bật cười, không ngờ hắn lại có thể ngốc đến vậy.