Thật may mắn cho những ai trên đời vẫn còn có ông bà, họ là người duy nhất có thể ngăn cản bạn khỏi những trận đòn roi từ ba mẹ, là người sẽ lén lút hỏi bạn còn tiền xài không rồi dúi vào tay bạn vài tờ tiền lẻ. Họ vốn không phải nhà tiên tri nhưng lại biết lúc nào bạn sẽ đói. Họ không chỉ đơn giản là ông bà, họ đôi khi còn là người thầy, người bạn và quan trọng hơn hết họ còn là người cất giữ trọn vẹn tuổi thơ hạnh phúc của bao đứa trẻ
*9 giờ tối*
….Khi đèn đã chiếu rọi khắp mặt đường, lúc này Hiroshi mới mò mẫm những bước chân mệt mỏi mà về tới nhà. Thấy cậu, cả nhà vội hốt hoảng mà chạy ào ra.
“Sao giờ này con mới về vậy” - Mẹ cậu lo lắng hỏi
“Có lẽ con hơi sốt ạ, trên đường về nhà con có hơi mệt nên vào trạm y tế đầu huyện nghỉ chân tí ấy mà” - Hiroshi tỏ ra bình thường, xua đi bầu không khi lo lắng của cả nhà.
Hiroshi liếc nhẹ mắt qua nhìn di ảnh của ông:
“Tiếc thật, đến cuối con vẫn không thể gặp gỡ được ông, chắc ông giận con lắm” - Giọng nói cậu nghẹn lại đôi phần
*Sau khi thay đồ và tắm rửa*
Hiroshi thay một bộ vest đen, bước vội ra sân nhà cùng ba tiếp những vị khách đến viếng ông
“Con chào các bác ạ” Hiroshi cúi gập người, lễ phép chào hỏi
“Hiroshi nhà ta nay nhìn chững chạc hơn rồi nhỉ” Các bác ngước mắt lên nhìn cậu
“Cũng 3 năm rồi, quang cảnh còn thay đổi huống hồ gì là con người hả các bác!” Ba Hiroshi vội đáp lời
Chào hỏi xong Hiroshi vội bước lại vào phòng cùng bà và mẹ
Cậu bước tới trước di ảnh ông rồi nhìn một hồi lâu:
“Ông à con xin lỗi” - Chàng trai cứng cỏi bỗng cúi gầm mặt trước di ảnh của ông
Mẹ Hiroshi vội đến cạnh cậu, vỗ nhẹ lên tấm lưng to lớn nhưng lại gầy gò ấy:
“Cái chết vốn dĩ sẽ không bỏ lỡ một ai cả và cũng chẳng ai biết trước được nó sẽ đến lúc nào con ạ”
Cậu vội quay người qua ôm chầm mẹ mà khóc như một đứa trẻ lên ba
Một đêm dài nữa lại trôi qua cùng nước mắt và sự nhớ nhung, cứ thế cũng đủ 3 ngày sau khi ông mất, mọi đồ dùng của ông được xếp gọn vào chiếc kho nhỏ nằm cạnh góc nhà, thiếu đi một người căn nhà bỗng trở nên yên ắng đến lạ, mọi đồ vật của ông trong nhà như thể cũng mất đi chính linh hồn của nó.
Hiroshi đứng trước chiếc giường của ông, đó là nơi duy nhất còn đọng lại kí ức và những kỉ niệm cùng ông của cậu
Bỗng chợt mẹ Hiroshi bước vào: “Con đang làm gì vậy, mẹ có chuyện cần hỏi một chút”
Cậu giật thót cả mình lên, quay người lại: "Chuyện gì vậy ạ??"
"Bao giờ con lên Tokyo lại, hay con xin nghỉ phép ở đây chơi vài tuần đi" Mẹ Hiroshi ngước nhìn cậu kèm với giọng nói mong cậu sẽ hãy ở lại đây
Do dự hồi lâu cậu bỗng chốc cũng đồng ý:
“Dù sao cũng 3 năm hơn con không về, có lẽ con sẽ xem đây như một kì nghỉ của bản thân vậy”
Lúc này màn hình điện thoại cậu bỗng sáng lên, hiện trên đó là dòng chữ “Chị chủ tiệm ” cậu bất giác mà nhớ ra, bản thân đã quên xin nghỉ phép từ lúc nào không hay, cậu vội xin phép mẹ mà chạy ngay ra sân sau.
"Dạ alo chị ơi, huhuhu em xin lỗi chị, tại …" - Hiroshi khẩn trương mà bắt máy
Em không cần phải nói gì, chị nghe tin cả rồi: “Giọng nói của chị chủ tiệm như cắt ngang đi sự sốt sắng và lo lắng của Hiroshi”
"Dạ …. Vâng. Em cũng có chuyện muốn xin phép chị ạ!!”.
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
“Chị đoán là em định xin nghỉ phép đúng không, dù sao cũng 3 năm hơn em chưa về nhà rồi, chị sẽ xem đây như một kì nghỉ phép cho nhân viên chăm chỉ nhất tiệm mình nhé ”
Trong lòng Hiroshi lúc này vô cùng cảm động và biết ơn. Cậu vội đáp:
“Dạ em cảm ơn chị, em sẽ sớm quay lại với công việc ạ”
Thế là, bỗng nhiên cậu có một kì nghỉ dài, một kì nghỉ để trở về nhà sau mọi bộn bề tấp nập kia.
Sáng hôm sau
Từ khi những ngày hè của hôm ấy bắt đầu, Hiroshi cũng bắt đầu một hành trình mới của cậu, cậu rời xa ngồi nhà mà chính cậu đã từng ở hàng ấy năm để đến một nơi mới hơn, bỗng từ một lúc nào đó ngôi nhà mà cậu từng ở ấy lại trở thành một trạm dừng chân ngắn hạn, chỉ để cậu trở về nghỉ ngơi và rồi phải tiếp tục lên đường theo đuổi hành trình của mình, nay có dịp Hiroshi thử ghé ra khu vườn của ông, những hàng cây lúc nào còn bé tí giờ đã cao lớn đến lạ, cậu cũng chợt nhận ra rằng từ lúc nào mà những quang cảnh xung quanh cậu đã thay đổi đi rất nhiều, Hiroshi bỗng bần thần hồi lâu.
Từ đâu đó tiếng gọi của mẹ như kéo Hiroshi thoát khỏi những kỉ niệm xưa
“Con làm gì ở ngoài đấy thế” Mẹ cậu bước dần lại hỏi
Cậu giơ ngón tay lên chỉ về phía cây quýt đằng kia:
“Con nhớ ông không thích quýt lắm mẹ nhỉ”
Mẹ cậu cười mỉm nhẹ đáp lại:
“Nhưng quýt là món con thích nhất mà, ông trồng để dành cho con đấy”
Cổ họng cậu nghẹn lại hồi lâu, như có một thứ gì đấy nén lại: “Vậy ạ…..”
Bỗng một tiếng gọi nữa cất lên, tiếng gọi phát ra từ gian bếp
"Cả nhà mình cùng nhau ăn sáng nào"- Ba Hiroshi lớn giọng kêu cả nhà