Dư Trì sửng sốt, lập tức nhíu mày, sắc mặt lạnh đi tám phần: "Không thể nào."
"Vì sao?" Thịnh Li vô tội nhìn hắn, càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tồi, có thể ức hiếp tên nhóc khốn khiếp vừa ngoan ngoãn vừa cứng đầu này, quá là thú vị. Cô phớt lờ thái độ lạnh lùng của hắn, ngữ khí mềm mỏng: "Thế này không phải rất thoả đáng sao? Hơn hai tháng nữa cậu mới khai giảng. Số người muốn làm trợ lý cho tôi xếp hàng dài đến tận nước Pháp, tôi trực tiếp đưa cậu số thứ tự đầu tiên, cậu còn uỷ khuất?"
Thoả đáng chỗ nào?
Cô thật sự cho rằng hắn bán mình cho cô? Còn cái gì mà, nói gì phải làm theo đó.
Dư Trì mặt không biểu tình: "Vậy chi bằng tôi đi diễn thi thể."
Thịnh Li: "...?"
Thiếu chút nữa là cô thở không ra hơi, tim phổi tắc nghẽn.
Có nghĩa là, cô trong mắt hắn, không bằng một cỗ thi thể?
"Viên Viên." Mặt của Thịnh Li lạnh đi vài phần, đột nhiên đứng lên.
Viên Viên nơm nớp lo sợ: "A, em ở đây..." Nghĩ thầm, không phải lại muốn cô đem người đi diệt khẩu đó chứ? Làm trợ lý sao lại khổ như vậy!
Mấy ngày nay, phòng trang điểm không có người vào, bên trong cũng không có điều hoà, chỉ có một chiếc quạt điều hoà. Viên Viên vừa vào phòng đã mở quạt, nhưng hiệu quả làm lạnh chậm, không khí thì oi bức. Thịnh Li bước nhanh đến cạnh Dư Trì, nhàn nhạt liếc hắn, "Chúng ta đến nhà hàng một chuyến, tìm ông bà chủ nói chuyện, không làm khó trẻ vị thành niên."
Dư Trì không ngờ cô muốn đến nhà hàng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn cô: "Đây chính là sở thích xấu xa của chị sao?"
Trong tích tắc, Thịnh Li dường như nhìn thấy một tia chán ghét trong mắt hắn. Tóc hắn đã cắt ngắn, giống như bức ảnh trong giấy báo thi Đại học. Nhưng rất nhanh, khoé miệng hắn kéo lên một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, đôi mắt đen láy sáng rực, giống như một cậu thiếu niên 18 tuổi bình thường, tràn đầy sức sống, thẳng thắn hồn nhiên, "Thời gian tới, tôi làm trâu làm ngựa cho chị. Chị bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó."
"Tôi bán mình cho chị, được chưa?"
Tim Thịnh Li không giải thích được mà lỗi đi một nhịp, im lặng nhìn hắn.
Một giây sau.
Dư Trì đã thu lại dangs vẻ tươi cười vô hại của mình, tay đút túi quần, đứng thẳng người, không mặn không nhạt hỏi: "Chừng nào bắt đầu đi làm?"
Thịnh Li: "..."
Cô có cảm giác Dư Trì như đang quay một cảnh đối đầu với mình, đối phương nhân lúc cô không phòng bị, nhanh chóng nhập vai, rồi tuỳ tiện thoát ra. Khiến cô mất cảnh giác, thất thế. Nhưng dẫu sao cũng lăn lộn bao nhiêu năm trong cái giới giải trí này, tất nhiên sẽ không bị một thiếu niên làm cho bất ngờ không thể phản kích.
Rất nhanh, cô tươi cười: "Được thôi, bảy giờ sáng ngày kia đúng giờ tới đoàn phim, đến muộn sẽ bị phạt."
Dư Trì lười quan tâm, quay người muốn rời đi: "Vậy tôi đi trước."
Thịnh Li nhớ đến một chuyện, gọi hắn lại: "Đợi đã."
Dư Trì quay đầu: "Còn chuyện gì?"
"Đổi số điện thoại đi." Thịnh Li đề nghị, "Chắc là không ảnh hưởng gì?"
Dư Trì cũng muốn đổi, nhưng thẻ căn cước của hắn ở chỗ cô, không có thẻ căn cước không thể đổi số mới.
Hắn lãnh đạm nhắc: "Thẻ căn cước của tôi ở chỗ chị."
Thịnh Li: "..."
Cô chưa từng tự mình làm mấy chuyện này, nhất thời quên mất hiện tại đổi số cần có thẻ căn cước, quay đầu: "Viên Viên, mang căn cước đưa cho cậu ấy."
Viên Viên vốn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Tôi là ai, tôi đang ở đâu, sao tự nhiên lòi ra một đồng nghiệp?", nghe thế liền máy móc lấy thẻ căn cước đưa Dư Trì.
Người đi rồi, khó khăn lắm cô mới hoàn hồn, do dự nói: "Li Li, chị Dung chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Vì sao?" Thịnh Li cởi đem mũ và khẩu trang xuống.
Viên Viên kêu ca: "Làm gì có trợ lý nào dáng dấp đẹp trai như thế chứ!"
"Dáng dấp đẹp trai không tốt sao?" Trong đầu Thịnh Li hiện lên hình ảnh Dư Trì chân thành mỉm cười, cô vỗ vỗ vai Viên Viên. "Đừng kì thị vẻ ngoài của người khác, về sau cậu ấy và em là đồng nghiệp, đối xử tốt một chút."
Viên Viên: "???"
Cô nào có!
Thịnh Li uy hiếp: "Đừng nói với chị Dung, đích thân chị sẽ nói, nếu không thì trừ lương!"
Viên Viên: "...... Vâng."
—————
Buổi tối, Thịnh Li và Dung Hoa cùng đoàn phim ăn cơm tối tại nhà hàng nằm trên con đường phồn hoa nhất. Bởi vì hôm sau còn có cảnh quay nên tất cả đều không uống rượu, chủ yếu là Dung Hoa và đạo diễn Lưu thảo luận về công việc của Thịnh Li, Thịnh Li chỉ an tĩnh làm nền.
Mười rưỡi tối, mọi người lái xe rời đi.
Trên đường về đi ngang qua nhà hàng đoàn phim đặt cơm, cửa nhà hàng mở toang, đèn đóm sáng trưng, xem ra còn khách chưa về. Hiệu suất công việc của Dung Hoa cực kỳ cao, việc có thể làm liền giải quyết trong một nốt nhạc, không bao giờ làm chậm trễ đến giây tiếp theo, giống như người máy đã được lập trình sẵn, cô nói với tài xế: "Đi qua bên kia."
"Đợi chút đợi chút! Qua đó làm gì?" Thịnh Li nghe xong liền biết cô muốn làm gì, đưa tay che bụng, "Bụng em không thoải mái, có chuyện gì nói sau, về khách sạn trước đi."
Thịnh Li diễn rất thật, Dung Hoa không biết cô khó chịu thật hay giả vờ, đành thôi: "Vậy trở về."
Thịnh Li giả vờ đau bụng hai phút, chờ khi xe đã đi xa khỏi nhà hàng, cô mò lấy điện thoại mở lên.
Chu hoàng hậu: [Cậu xuất viện rồi?]
Chu hoàng hậu: [Tớ thật tò mò nha, cậu xử lí em trai soái ca kia thế nào rồi?]
Thịnh Li cẩn thận lấy tay che màn hình, trả lời: [Tớ kêu cậu ta làm trợ lý, tớ nói cái gì cậu ta làm cái đó.]
Chu hoàng hậu: [Cái gì?!]
Chu hoàng hậu gửi đến một nhãn dán biểu tình lạnh lùng, sau đó đáp: [Người ta là vị thành niên, hà cớ mang thù đến mức này? Quả nhiên không nên dây vào người cung Bọ Cạp.]
Chu hoàng hậu: [Tớ thấy đừng nên gọi cậu là Thịnh Bạch Tuyết nữa, cũng đừng chuyển thành Thịnh hoàng hậu, tớ so với cậu còn tốt bụng lắm.]
Thịnh Ly: [Tớ không giải thích rõ với cậu được, dù sao đừng để lộ ra ngoài, bằng không tớ liền mua hot search, bôi đen cậu đến tận năm sau.]
Chu hoàng hậu: [....]
Rất nhanh đã về đến khách sạn, tài xế giảm tốc độ, lái xe vào bãi đỗ.
Chiếc xe đằng trước không biết xảy ra chuyện gì, chặn trước bất động không di chuyển.
Tài xế đành phải dừng xe.
Thịnh Li đặt di động xuống, tuỳ ý nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp bóng dáng quen thuộc bên lề đường, hắn kéo theo một chiếc vali to màu đen, trên vai đeo cặp sách, bước chân đi rất nhanh.
Đèn đường bị cành lá xum xuê của cây hoè che lại, ánh sáng nhỏ vụn rơi trên người thiếu niên, hết thảy mọi thứ đều mơ hồ, Thịnh Li cũng không biết vì sao, bản thân chỉ bằng một bóng lưng cũng có thể nhận ra Dư Trì.
Dư Trì bước ra khỏi tia sáng mỏng manh, băng qua đường, liền thấy xe bảo mẫu đỗ ở trước.
Hắn dừng một chút, thu hồi ánh mắt, nhanh chân hướng đến nhà trọ bên cạnh.
Nhà trọ cũ kỹ, nhìn qua cũng đoán được giá phòng, so với khách sạn cao cấp mà Thịnh Li ở có chênh lệch rất lớn, có điều, nơi này rất gần, đi bộ mấy phút là tới.
Dư Trì không ở nhà?
Thịnh Li không biết quan hệ của hắn và người nhà tệ cỡ nào, nghỉ hè cũng không chịu về nhà.
—————
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng khách sạn bị Viên Viên mở ra.
Thịnh Li bò dậy, sờ sờ cổ, ngơ ngác ngồi trên giường. Dung Hoa kéo rèm ra, muốn mượn ánh sáng tự nhiên xem mặt cô bình phục thế nào. Đến gần xem xét, chau mày nói: "Hôm qua em mấy giờ ngủ? Sao lại có quầng thâm?"
"Mười hai giờ." Thịnh Ly không chút sức sống đáp, tay vẫn sờ trên cổ: "Ngủ không ngon, gặp ác mộng."
Dung Hoa: "Mơ thấy mặt bị huỷ dung sao?"
Thịnh Li: "......"
Giấc mơ này nói với ai cũng được, ngoại trừ Dung Hoa.
Cô nằm mơ thấy mình bị Dư Trì cắn một cái vào cổ, răng nanh xuyên qua da thịt, máu chảy đầm đìa, cảm giác đau trong mơ quá chân thật, khiến cô tỉnh dậy cũng cảm thấy cổ ẩn ẩn đau.
"Không phải."
Thịnh Li nhớ đến bộ dáng cười chân thành của Dư Trì, không hiểu sao rùng mình một cái, chà xát cổ: "Gặp ác mộng nên ngủ không ngon, cổ hơi đau."
Viên Viên nghe thế, lập tức tới massage cho cô.
Thịnh Li đứng dậy: "Không cần, chị đi tắm đây."
Dung Hoa vì quá bận rộn nên không đề cập đến chuyện tìm gặp chủ nhà hàng nữa. Ngoài Thịnh Li, cô còn dẫn dắt một nam nghệ sĩ tên Đường Tinh Vũ, kém Thịnh Li ba tuổi, năm nay vừa tròn 20. Dung Hoa một mực nói rằng đây là lần duy nhất cô nhìn sai người, nhặt phải một tên khiến mình không thể bớt lo lắng, Đường Tinh Vũ cứ một thời gian lại ném cho Dung Hoa một cái nồi.
Lần này không biết lại xảy ra chuyện gì, Dung Hoa liên tục gọi điện cho truyền thông để ép tin tức xuống, Thịnh Li căn bản lười quan tâm đến tên này.
Chạng vạng tối, Dung Hoa muốn rời đi.
Mặt Thịnh Li gần như đã khỏi hẳn, chỉ có vài đốm đỏ bé xíu gần khoé miệng, thoạt nhìn như bị muỗi đốt, cũng giống như cố tình trang điểm tàn nhang.
Cô vẽ mày tô son, thoải mái tiễn Dung Hoa xuống lầu.
Tài xế đã ở đứng chờ sẵn ven đường.
Lúc lên xe Dung Hoa vẫn còn nói chuyện điện thoại, nói thêm vài phút mới cúp máy, nhìn về phía Thịnh Li: "Chị đã tìm xong trợ lý cho em rồi, ngày mai cử tới, là con gái, rất ngoan."
Ánh mắt Thịnh Li nhìn phía trước, toàn bộ sự chú ý rơi vào người thiếu niên đang qua đường.
Cô đột nhiên nói: "Không cần, em tìm được rồi."
"Hả? Em còn tự tìm trợ lý?"
Dung Hoa nhíu mày, thuận theo ánh mắt Thịnh Li nhìn sang, lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Thịnh Li chỉ chỉ Dư Trì: "Là cậu ấy, nhà mở hàng ăn, nấu nướng chắc không thành vấn đề."
Dung Hoa đen mặt, hít sâu một hơi, phẫn nộ cười: "Chị thấy em bị điên rồi thì phải? Tìm cậu ta làm trợ lý, không biết còn tưởng rằng em bao nuôi tiểu thịt tươi trong đoàn phim đấy."
Thịnh Li nghĩ thầm, suy nghĩ này không sai.
Nhưng đoán chừng, tiểu thịt tươi cũng không nguyện ý đâu.
"Dư Trì."
Cô gọi tên hắn.
Dư Trì vốn vờ như không thấy, lúc này không thể không quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ mặt Thịnh Li, nhan sắc đã khôi phục về dáng vẻ như trên màn ảnh, trắng trẻo xinh đẹp. Một vài đốm đỏ nhỏ kia dường như không ảnh hưởng đến ngoại hình xuất chúng của cô, thậm chí càng thêm phần đặc biệt.
Cô cười xán lạn, ngoắc tay về phía anh: "Đến đây một chút."
Dư Trì nhíu mày, trên mặt thoáng tia không kiên nhẫn, đi tới.
Hắn đứng trước mặt cô, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chị Dung, nhìn sắc mặt của vị tiểu thịt tươi này đi." Thịnh Li hăng hái ngắm hắn, lại cau mày cười một tiếng. "Chỗ nào giống như tình nguyện để em bao dưỡng chứ? Dáng vẻ thà chết chứ không chịu nhục, sắc thái thiếu kiên nhẫn, đây chính là hận không thể cách xa em mười mét."
Dung Hoa: "..."
Dư Trì mặt không đổi sắc nhìn cô, khắp mặt viết: Tra nữ, tránh xa ra một chút!
—————
Lời của tác giả:
Mọi người đánh giá khí chất của tra nữ này bao điểm?
Dù sao, em trai nhỏ cũng cho 100 điểm rồi.
vì lượng người đọc không được khả quan lắm nên có lẽ mình đăng 5 chương để đặt gạch trước, sau khi nhiều người biết và ủng hộ truyện thì mình sẽ đăng đều lại. mọi người thấy sao? có ý kiến gì hãy cmt cho mình biết nhé! mãi iuu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT