Ở một góc ngồi của quán khá khuất tầm nhìn, một ánh mắt nhâm nhi đang hướng nhìn chằm chằm về phía Tử Tinh.

Một nhóm thiếu niên đang tụ tập với nhau, mặc dù nhìn họ có vẻ chưa đủ tuổi nhưng trên bàn toàn những bình rượu nhỏ loại có nồng độ cồn cao.

Câu chuyện có lẽ lại liên quan tới các vụ đụng độ, đua xe gì đó.

" Lần sau lại có kèo bi-a, anh em có chơi không?", một thiếu niên đầu xanh giọng có phần thách thức gào lên nói.

" Chơi thì chơi, Trác Hy và Tử Ngôn tham gia kèo này không? Ngon phết!", thiếu niên bên cạnh đáp.

Trác Hy thích thú:" Thứ mấy solo? "

" Chủ nhật! Thấy chúng nó hẹn vậy. "

Trác Hy xị mặt ỉu xìu khi nghe thấy vậy:" Đm, chán kinh. Tao phải học gia sư roài. "

Tử Ngôn cảm thấy Trác Hy có chút vấn đề, không phải bình thường cậu chán ghét học lắm sao, tự nhiên lại đốt suất chăm chỉ:" Này, Trác Hy không lẽ mày vừa đập đầu vào cột à. "

Trác Hy dung đùi một cách ung dung, thản nhiên đáp:" Trường hợp bắt buộc thôi. Dù gì tao đang hướng về một tươi lai sáng lạn, đúng không Giật Thần?"

Ông thần này trước mặt cr thì trêu người ta lia lịa, xong ở cũng lũ bạn thì im như hến.

Giật Thần chỉ đáp đúng một câu:" Ừ. "

" Haha…Lão Đại lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, thảo nào dù là khoa khôi ở khối trên và dưới theo đuổi ầm ầm. "

Đột nhiên, Giật Thần đứng dậy, ngữ khí đầy vô cảm, ánh mắt nheo lại như thể đang bức bối một điều gì đó:" Tao ra ngoài hút thuốc. "

Đứng ở một góc hẻm sau toà nhà, Giật Thần dựa lưng vào tường, bật lửa vào một điếu thuốc, cậu hút nhẹ rồi thổi làn khói vào không trung, tàn thuốc rụng thành các mảnh vụn nhỏ dưới chân. Có lẽ nghĩ lại hình ảnh thấy cô đang cười nói vui vẻ với những người đàn ông khác khiến tâm trạng cậu khó chịu bội phần, nỗi ghen sượng mặt không biết giải thoả như thế nào.

Cùng lúc đó, vì quán cũng chật kín khách nên cô thấy không khí bên trong thật bức bối muốn ra ngoài hít thở không khí. Thì vừa ra, hít được một hơi ngắn, quay đầu sang.

( ánh mắt ta chạm nhau)

Hơ…Lại gặp tên phiền phức rồi!

Cô nhanh chóng quay đi, định nhanh chóng vào bên trong thì bàn tay to lớn của nam nhân đã nhanh chóng níu cô, đáy mắt anh không kìm được cơn giận nhìn cô rồi ép sát vào tường:" Bé con khối dưới, gặp đàn anh mà không biết chào hỏi sao? "

Với thân thể nhỏ bé và sức lực không đối chọi được với tên này nên cô quyết định dùng mỏ hỗn của mình để chiến với hắn:" Hừ! Anh làm gì vậy hả? Cái tên điên này có muốn tôi báo cảnh sát không hả?"

Cậu tiến sát gần thì thôi vào đôi tai nhỏ nhắn của cô:" Thử xem. "

Tay cô bị Giật Thần kìm chặt phía sau lưng không thể thoát ra được, dù cố giãy giụa cũng thể thoát khỏi bàn tay đang khoá chặt cô áp vào tường.

" Bé con, ngốc ghê! Giãy giụa như vậy chỉ khiến bản thân đau mà thôi. "

Bức bối quá nên cô quyết định giở tuyệt chiêu:" Hức…hức…"

" Ể? Này…"

Giật Thần bất ngờ, tâm trí có chút hoảng loạn, lòng cậu dao động liên hồi, chỉ là cậu muốn trêu cô một chút thôi không cố ý làm cô khóc. Thừa cơ hội, cậu thả lỏng bàn tay cô nhanh chóng xoay người dùng lực đẩy mạnh Giật Thần ra, không kịp phản ứng chỉ kịp túm lấy tay của Tử Tinh kéo xuống.

" Ah…"

Cả hai cùng mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, cũng may là thân hình của Giật Thần đủ bao trọn lấy Tử Tinh ( kiểu bao cát di động).

" Mở mắt ra đi, anh đấy mới là người bị ngã đâu này. "

Cô hé lộ con mắt nhìn xung quanh, thấy thật tội lỗi khi cả hai cùng ngã nhưng chỉ có một mình anh bị thương. Lúc ngã cô nhớ rõ là anh đã nhanh chóng ôm cô vào lồng ngực nên có lẽ…

" Cũng là tại anh đó, rảnh quá mắc gì cứ trêu tôi. Có sao không?"

Anh giả vờ họ nhẹ, bàn tay sờ lên bả vai, biểu cảm đau nhói hiện một cách rõ rệt:" Tôi bị chật vai mất rồi. Không thể ngồi dậy!"

Mặt Tử Tinh rõ sợ, khiến cậu sít thôi thì cười thành tiếng.

" Hể? ", cô giật mình thấy bản thân còn đang ngồi trên người anh một cách nặng nề.

" Này, anh có sao không? Tôi không cố tình đâu mà! "

" Ah …đau quá!", tiếng kêu đau điếng của cậu cũng khiến cô phần nào lột tả được cảm giác đó.

" Thôi được rồi, tôi nhất định sẽ bối thường cho anh. Anh bị chật vai một phần cũng tại tôi …hzz", đôi mắt cụp xuống, mặt cô ỉu xìu dường như lại đang than thở thầm trong lòng

Huhu…Tiền tháng này sắp pay màu rồi.

" Ngốc vãi, tôi có bảo em bồi thường đâu! Em nghĩ tôi không có tiền sao?"

Đang cúi sầm mặt, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của thiếu niên đang nằm dưới đất:" Vậy anh muốn gì từ tôi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play