Hạ Hi không biết từ lúc nào đã đi tới cửa lạnh nhạt đáp lời.
Du Nghĩa nhìn qua, ánh mắt dường như ẩn chứa hàng ngàn mũi dao hận không thể đem Hạ Hi lăng trì đến chết.
Nhìn ra hắn tới không có thiện ý, Trụ Tử lòng run rẩy, lên tiếng, “Du Cử nhân, người…”
“Không có chuyện của ngươi, cút sang một bên.”
Du Nghĩa tức giận, nói chuyện cũng mất đi vẻ nho nhã thường ngày.
Hạ Hi nhướng mày, không chút hoang mang bước ra, đi tới đứng trước mặt Du Nghĩa, bình thản mà nhìn hắn, “Muốn nổi điên thì về nhà ngươi mà nổi điên.”
Du Nghĩa tức đến muốn thổ huyết, thân thể run lên, tức giận hét, “Hạ thị, huỷ đi ta có gì tốt cho ngươi chứ?”
Hạ Hi miệng câu lên mỉm cười, mang theo sự chế giễu mạnh mẽ, “Ta đã nói rồi, không có gì tốt hết nhưng mà vui.”
“Ngươi…”
Du Nghĩa tức lên một bạt tai vung tới.
Hạ Hi nhấc chân…
Bốp!
Trụ Tử kịp thời chặn trước mặt Hạ Hi, một tai này cứ thế mà vung lên mặt hắn.
Dưới sự tức giận nên Du Nghĩa dùng sức rất mạnh, Trụ Tử mặt hơi ngăm đen lập tức đỏ ửng lên.
“Du Cử nhân…”
Lan Nhi bước ra, vừa hay nhìn thấy một bạt tai của Du Nghĩa rơi trên mặt của Trụ Tử lập tức không nhịn được mà xông tới chặn trước Trụ Tử, “Du Cử nhân, cho dù ngươi là Cử nhân cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người, Trụ Tử nhà ta làm gì ngươi rồi mà ngươi ra tay nặng như vậy chứ?”
Không đánh được Hạ Hi Du Nghĩa đang tức giận mà lại bị Lan Nhi chỉ trích như vậy lại càng máu nóng xông lên não, hoàn toàn mất đi lý trí, “Hắn đang đánh, nếu không phải các người xúi giục Hạ thị có thể đi làm ra những chuyện mất mặt đó sao?”
Hạ Hi giọng mang theo sự lạnh lẽo, “Du đại Cử nhân, ngươi nói xem, ta làm chuyện gì mất mặt rồi?”
“Ngươi không biết liêm sỉ, xuất đầu lộ diện, đến chợ làm buôn bán nhỏ thấp kém đó, không phải là mất mặt thì là gì?”
“Đây là chuyện mất mặt? Vậy ngươi nói xem, ta không mất mặt ngươi lấy gì đi học hành? Ta không mất mặt, cả nhà người lấy đâu ra ăn uống? Ta không mất mặt, hai mẹ con ta ăn cái gì, uống cái gì? Chẳng lẽ giống như trước đây chạy đi xin cha nương hay sao?”
Hạ Hi nói mỗi một câu, Du Nghĩa sắc mặt lại càng trầm xuống, đợi khi nàng nói xong sắc mặt Du Nghĩa đã đen như đáy nồi rồi.
Mấy năm nay, hắn quả thật lấy không ít bạc từ tay Hạ Văn, nhưng hắn không phải cũng đã trả giá rồi sao, hắn phải cưới một thứ xấu xí hạ tiện này? Nàng ta không những không cảm ân cảm đức mà còn dám ở trước mặt người khác nói hết những chuyện này ra. Du Nghĩa tức run người, “Hạ thị, ngươi đừng đặt điều nói có, số bạc đó là cha ngươi cho ta không phải là ta vác mặt tới đòi.”
“Vậy sao?”
Hạ Hi hỏi ngược, mang theo chế giễu, “Vậy lần này thì sao, lần này cũng là cha ta cho ngươi sao?”
Vốn là đến để hỏi tội lại bị hỏi ngược lại. Du Nghĩa thẹn quá hoá giận, “Hạ thị, ngươi giờ lúc nào cũng nhắm đến ta, có phải đã làm ra chuyện gì không thể nói ra ngoài đúng không?”
Nghe thấy động tĩnh bên này liền có người vây tới, tất nhiên là đã nghe lọt lời vào tai mọi người đều ngơ ra.
Hạ Hi trên mặt nở nụ cười lạnh, “Du đại Cừ nhân, ngươi nói xem, ta đã làm ra chuyện gì không thể nói ra ngoài chứ?”
“Ngươi tự mình biết!”
“Ta không biết! Phiền Du đại Cử nhân chỉ giáo.”
Hạ Hi ngữ khí tuy chậm rãi nhưng lại từng bước ép chặt. Du Nghĩa giận dữ, lời dường như muốn phun ra nhưng lại nuốt trở lại. Hạ Hi hiện giờ vẫn là tức phụ trên danh nghĩa của hắn, nếu đem chuyện nói ra mặt mũi hắn cũng không hay, cho dù muốn tính sổ cũng phải để tới lúc hắn mặc được quan bào lên người đã.
“Ta không muốn nói chuyện này với ngươi trước mặt mọi người, mất mặt, về nhà rồi nói.”
Nói xong quay người, sắc mặt trầm xuống sải bước ra khỏi sân.
Hạ Hi nhìn sang Trụ Tử, “Không sao chứ?”
Trụ Tử lắc đầu, “Không sao. Ngày mai…”
“Ngày mai cứ như thường mà bày quầy, vẫn là giờ đó.”
“Nhưng Du Cử nhân…”
“Hai người không cần lo lắng.”
Kỳ Nhi vẫn luôn đứng ở cửa nhìn tất cả mọi chuyện.
Hạ Hi vẫy tay, “Kỳ Nhi, về nhà thôi.”
Kỳ Nhi đi tới, miệng nhỏ vẫn luôn mím chặt.
Hai mẹ con về nhà.
Mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem cũng lần lượt rời đi.
Đi đến nửa đường Kỳ Nhi đưa tay nhỏ ra kéo vạt áo của Hạ Hi, “Nương.”
Hạ Hi dừng bước cúi đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”
Kỳ Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, mặt nhỏ mang thần sắc nghiêm túc, “Người hoà ly đi!”
Hạ Hi ngơ một hồi rồi đưa tay xoa đầu cậu, “Hoà ly là đương nhiên, nhưng nương nhất định phải đem con đi cùng, thế nên chúng ta không vội vàng, phải đợi cơ hội.”
“Ưm!”
Kỳ Nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
“Đi thôi.”
Hai mẹ con về tới nhà, không chỉ có Du Nghĩa mà Linh Nhi và Chi Nhi cũng ở trong sân, ba người sắc mặt đều không có thiện ý. Nhất là Linh Nhi dường như đã nắm được cái thóp nào đó rất lớn của Hạ Hi vậy trong mắt không khỏi lộ ra sự đắc ý.
“Kỳ Nhi, con về phòng trước đi.”
Kỳ Nhi ngoan ngoãn vào phòng.
Hạ Hi nhìn ba người họ, “Nói đi, chuyện gì?”
“Hôm nay ta và Chi Nhi lên huyện thành…”
Linh Nhi không kiên nhẫn mở miệng trước, hôm nay những việc mà Hạ Hi làm nàng đều nhìn thấy rất rõ ràng, nữ nhân này không những xuất đầu lộ diện mà còn câu dẫn người khác, giờ bị nàng nhìn thấy rồi xem nàng ta còn lời gì muốn nói nữa.
Hạ Hi không lên tiếng để mặc cho nàng ta nói tiếp, “Ngươi không những dựng quầy hàng bán cá lát hầm gì đó mà còn câu dẫn nam nhân khác, liếc mắt đưa tình, làm mất mặt Du gia chúng ta.”
“Ta câu dẫn nam nhân, liếc mắt đưa tình?”
Hạ Hi hỏi ngược lại rồi tiến lên trước một bước.
Linh Nhi sợ hãi sắc mặt lập tức thay đổi, phản ứng có điều kiện liền lùi lại phía sau một bước. Lại nghĩ tới Du Nghĩa ở ngay bên cạnh, Hạ Hi cũng không dám làm gì nàng liền dừng bước lại, có chút dũng khí nói tiếp, “Đúng, ta và Chi Nhi nhìn thấy rõ ràng, người đó ngồi ngay trước quầy hàng của ngươi, giúp người duy trì trật tự.”
Hạ Hi hơi nghiêng đầu nhìn Chi Nhi, “Ngươi cũng nhìn thấy ta câu dẫn nam nhân liếc mắt đưa tình sao?”
Linh Nhi kéo nàng ta một cái, “Có đại ca ở đây, nàng ta không dám làm gì chúng ta, ngươi sợ gì chứ?”
Chi Nhi bị kéo đến có chút lảo đảo, thân thể vừa đứng vững liền cúi thấp đầu, giọng nhỏ tới gần như nghe không được, “Ta, ta chỉ nhìn thấy hắn ngồi trước quầy hàng không thấy gì khác nữa.”
Bốp!
Linh Nhi giận dữ, một bạt tai liền rơi lên người nàng ta, “Ngươi cái đồ vô dụng, sợ nàng ta làm gì, đến mức không dám nói thật!”
Hạ Hi nhìn sang Du Nghĩa miệng câu lên, “Lời của họ ngươi tin?”
Du Nghĩa sắc mặt trầm đến lợi hại, hắn một thân Cử nhân, ở cùng này rất có danh tiếng. Nhắc tới hắn không ai không biết, Hạ Hi giờ như thế này chẳng phải đang vả vào mặt hắn hay sao, hắn sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa.
“Nếu muốn ta không tin thì từ ngày hôm nay ngươi đừng ra ngoài nữa!”
Hạ Hi câu miệng cười, “”Không thể nào!”
“Ngươi…”
Du Nghĩa tức giận.
“Đại ca, huynh thấy chưa, muội nói đúng rồi chứ, nàng ta chính là cái thứ hạ tiện, khi đó…”
Du Nghĩa cảm thấy bóng người trước mặt xẹt qua, giọng của Linh Nhi đột nhiên biến mất.
Chi Nhi mắt giương to lùi lại phía sau vài bước.
Hạ Hi đưa tay nắm lấy cổ của Linh Nhi, trên mặt mang theo nét cười.
Du Nghĩa ngơ ra.
“Khụ, khụ…”
Linh Nhi giãy giụa.
Du Nghĩa phản ứng lại lớn tiếng hét, “Hạ thị, ngươi làm gì vậy?”
“Giết nàng ta!”
Hạ Hi nói một cách nhẹ nhàng, Du Nghĩa nghe đến rợn người.
“Ngươi dám?”
Hạ Hi tay nắm chặt, Linh Nhi sắc mặt lập tức đỏ lên, thở không nổi.
“Ngươi thả muội ấy ra!”
Du Nghĩa hét lớn, xông lên trước kéo cánh tay của Hạ Hi.
Chi Nhi phản ứng lại cũng xông lên trước, “Đại tẩu, tẩu buông tay, buông tay!”
Hạ Hi tay vẫn nắm chặt lấy cổ của Linh Nhi để mặc hai người họ dùng lực ra sao cũng không kéo ra được.
“Hạ thị, ngươi còn không buông tay ta sẽ hưu ngươi, con trai ngươi cũng đừng hòng dẫn đi!”
Du Nghĩa dưới sự giận dữ mà hét lên.
Hạ Hi tay càng chặt hơn, Linh Nhi dường như có chút thở không nổi mắt đã giương tròn lên.
Hạ Hi đột nhiên buông tay.
Linh Nhi mềm nhũn bò ra đất liều mạng hít thở.
Du Nghĩa lúc này mặt đã tái đi, “Hạ thị, ngươi, ngươi dám…”
Hạ Hi không kiên nhẫn chau mày, “Cút!”
Lời sau đó của Du Nghĩa liền kẹt lại ở cổ họng dường như muốn tức đến ngất đi.
Lớn tới từng này chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như thế, mà mới ngắn ngủi vài ngày Hạ Hi đã nói như vậy tới vài lần rồi.
“Hôm nay là lần cuối cùng, nếu như ai còn dám không có sự đồng ý của ta mà tới sân nhà này, ta sẽ đánh gãy chân người đó!”
Buông ra lời này, Hạ Hi sải bước vào phòng.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
Du Nghĩa chỉ vào bóng lưng nàng, trước mắt trở nên tối hơn, thân thể ngã về phía sau.
“Đại ca!”
Chi Nhi hoảng loạn đưa tay ra đỡ lấy hắn, Linh Nhi tay chân loạng choạng cũng bò dậy, “Đại ca, đại ca…”
……
Trong phòng, Kỳ Nhi mím chặt môi yên lặng ngồi một chỗ.
Hạ Hi vào trong phòng rồi đóng sập cửa lại.
Kỳ Nhi nhảy xuống ghế, nhanh chân bước tới trước mặt Hạ Hi, mặt nhỏ căng thẳng nhìn nàng.
Hạ Hi thu lại sự sắc sảo khi nãy, mỉm cười xoa đầu cậu, “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Kỳ Nhi đưa hai tay nhỏ ra ôm lấy nàng.
……
Nửa chiều rồi người bán cá trong thôn mới quay về, sự vui vẻ của buổi sáng khi lên chợ đã không còn, có người thậm chí đầu cúi rất thấp. Vốn tưởng rằng lần này sẽ bán được không ít tiền, kết quả, nhiều cá như vậy cũng chỉ bán có hai lượng bạc, chia cho những nhà tham gia vào việc bắt cá căn bản không được bao nhiêu.
Thôn trưởng lại rất vui vẻ, bất luận ra sao thôn dân cũng có chút việc làm không đến mức có người phải chết đói.
“Các người lên huyện thành làm công, đi sớm về muộn một ngày có thể kiếm hai mươi đồng, đấy là vận khí tốt còn nếu vận khí không tốt có khi cả ngày không tìm được việc, giờ có thu nhập các người còn gì mà không vừa lòng nữa chứ?”
“Này so với chúng ta nghĩ kém xa quá rồi.”
Có người oán than.
Nghĩ trước đây nhà Trụ Tử mỗi ngày đều có vị thịt bay ra, nhưng họ giờ kiếm được từng đó đến thịt cũng ăn không nổi.
“Trụ Tử là chiếm được thời cơ trước, giờ chúng ta nhiều cá rồi giá cả tất nhiên là phải giảm xuống.”
Một loạt những tiếng thở dài vang lên.
Thôn trưởng lên tiếng, “Đi, đi, đi, đều về nhà hết đi, nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong rồi lại đi bắt cá, còn về bạc thì để ở chỗ ta, qua vài ngày rồi phân phát.
Mọi người thở ngắn thở dài rồi ai về nhà nấy.
Thôn trưởng nghĩ một hồi rồi đi tìm Du Nghĩa.
Du Nghĩa bị Hạ Hi chọc tức đến ngất đi, nghỉ cả nửa ngày mới thấy đỡ hơn, sắc mặt vẫn rất khó nhìn, nằm trên giường không động đậy.
Thôn trưởng đứng trong sân gọi, “Du Cử nhân có nhà không?”
Nếu như là trước đây Du Nghĩa sớm đã nhanh chóng đáp lời đồng thời bước ra ngoài đón tiếp, nhưng hôm nay hắn bị chọc tức nên nằm không động đậy cũng không hề lên tiếng.
Thôn trưởng lại lên giọng gọi lớn một lần nữa, “Du Cử nhân có nhà không?”
Dù sao cũng là trưởng của cả một thôn, Du Nghĩa cũng không thể không nể mặt, chầm chậm ngồi dậy không kiên nhẫn lên tiếng, “Có.”
Tiếng từ trong phòng nhỏ bên cạnh truyền tới, thôn trưởng hơi ngơ ngác rồi liền nói, “Du Cử nhân, ta có vài lời muốn nói với người.”
Du Nghĩa chậm rãi xuống giường, đeo giày rồi lại chậm rãi bước ra, sắc mặt không tốt lắm, “Thôn trưởng muốn nói gì?”
Thấy hắn không có ý mới mình vào trong ngồi, nét cười trên mặt thôn trưởng cứng lại.
Tuy nói Du Nghĩa là Cử nhân, nhưng hắn không có quan chức, hơn nữa người nhà đều ở trong thôn mà ông lại là trưởng của một thôn, hắn làm như vậy thật sự có chút không nể mặt mình chút nào. Nghĩ tới việc mà mình muốn nói, ông đem sự không hài lòng đó ép xuống, “Du Cử nhân, ta tới tìm nương tử nhà người, hôm nay trên chợ may mà có nàng mua cá của mọi người, ta thay mặt thôn dân tới cảm tạ nàng.”
Nhắc tới Hạ Hi sắc mặt Du Nghĩa càng không tốt, giọng cũng không hề nhẹ nhàng, “Nàng ta ở sân nhà bên đó, muốn cảm tạ thì sang bên đó mà cảm tạ.”
Nói xong liền quay người vào phòng, sập một cái đóng cửa vào.
Thôn trưởng sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn cửa phòng đóng chặt vài cái rồi nhấc chân đi sang bên kia, đứng trong sân gọi, “Cử nhân nương tử!”
Cửa mở ra, Hạ Hi bước ra ngoài mặt mang theo nụ cười, “Thôn trưởng tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay may mà có người mua mười con cá của thôn dân, ta là tới để cảm tạ người.”
Hạ Hi cười đáp, “Chỉ là việc nhỏ thôi thôn trưởng đã khách sáo rồi, nếu như tiện ngày mai lại để cho ta mười con.”
“Tiện, tiện, đừng nói mười con, hai mươi ba mươi con cũng được nữa.”
Cá lát hầm đó ông nếm thử qua, đưa vị thơm ngon, có sự lan truyền của hôm nay thì ngày mai sẽ còn đông hơn nữa.
“Không dùng tới nhiều như vậy, ta mỗi ngày chỉ bán mười con, bán hết sẽ dọn quầy.”
Thôn trưởng cảm thấy tiếc, “Buôn bán tốt như vậy sao lại dọn quầy sớm, nếu mấy người bận quá ta có thể tìm vài người trong thôn tới giúp một tay.”
“Đa tạ ý tốt của thôn trưởng, đợi khi nào người không đủ đến lúc đó sẽ nói với người.”
Đây là từ chối rồi sao?”
Thôn trưởng cũng không đặt trong lòng, nói, “Ta ngoài việc tới cảm tạ ra thì còn muốn hỏi Cử nhân nương tử chút, người đối với việc thôn dân bán cá thấy thế nào?”
Từ khi Hạ Hi gả tới đây dường như không ra khỏi nhà cũng không giao lưu gì nhiều với thôn dân, thôn trưởng cũng không biết rõ tính nàng cũng không biết nàng có nhiều cách kiếm tiền và tay nghề nấu nướng ngon như vậy. Cho tới hai lần qua lại này thôn trưởng mới cảm thấy Hạ Hi không phải người tầm thường. Trên đường về ông luôn suy nghĩ mãi rồi mới mặt dày đi sang đây.
Hạ Hi nghĩ một hồi liền hiểu ra, cười nói một câu, “Vật dựa vào hiếm mà quý.”
Thôn trưởng ngơ một chút sau đó liền hiểu vội vàng hỏi, “Vậy Hạ nương tử thấy mỗi ngày bao nhiêu con là thích hợp?”
“Ngoài mười con của ta ra thêm mười con là vừa đẹp, cá lát hầm của ta hôm nay đắt hàng, có một số gia đình có tiền và tửu lầu nhất định sẽ để ý tới, nhu cầu mua cá sẽ tăng lên, giá cả cũng có thể sẽ tăng lên.”
“Đều nghe theo Cử nhân nương tử, hôm nay liền bắt hai mươi con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT