Người trên ngựa vừa nói xong, không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Phụ nhân trong xe khóe miệng hơi giật giật, mở miệng muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy trước mắt lướt qua một cái, Hạ Hi đã nhảy xuống xe ngựa, thuận theo gió rèm xe vẫn chưa buông xuống, Hạ Hi nhảy một cái trực tiếp nhảy đến phía trước ngựa.
Rèm xe rơi xuống, hoàn toàn che đi tầm nhìn của phụ nhân nhưng vẫn có thể nghe được ngữ khí không vui của Hạ Hi truyền tới, “Nếu không phải phụ nhân xấu xí ta, hôm nay phu nhân ở trong đó sợ là đã một xác hai mạng rồi.”
Không khí đột nhiên càng lạnh lẽo hơn, người trên ngựa từ trên cao nhìn xuống nàng. Khí thế lạnh lẽo quanh người ập tới, hộ vệ xung quanh không chịu được, thân thể không tự chủ được đều run lên.
Hạ Hi lại dường như không phát giác ra điều gì, chậm rãi, không chút sợ hãi nói, “Sao, muốn lấy oán trả ơn?”
“Triệt Nhi, không được làm càn, là Hạ Hi đã cứu ta.”
Phu nhân trong xe cố gắng nhớ lại rồi vội vàng nói.
“Người vừa sinh xong, tốt nhất đừng nên động đậy.”
Hạ Hi nghe thấy động tĩnh ở trong xe, mở miệng dặn dò phụ nhân, ánh mắt thì luôn không dời nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cơ thể căng cứng, chờ đợi thời cơ hành động.
“Triệt Nhi…”
Phụ nhân không còn động lung tung, vội vàng gọi.
Người trên ngựa mắt hơi nhíu lại, ngữ khi có chút thay đổi, thu lại khí tức hung hãn, “Muốn cái gì?”
Khí tức quanh người Hạ Hi giảm xuống, miệng câu lên có chút cười, “Ta chỉ là đi ngang qua, vừa hay giúp đỡ thôi.”
Người trên ngựa nhướng mày, “Cho nên?”
“Trả lại con trai cho ta là được.”
Người trên ngựa ngơ ngác, theo ánh mắt Hạ Hi nhìn sang, thấy một hộ vệ đang ôm chặt Kỳ Nhi, giọng trầm xuống: “Buông tay!”
Hộ vệ vội vàng thả tay, Kỳ Nhi nhanh chóng chạy tới chỗ Hạ Hi, thân thể nhỏ bé cản trước người nàng, ngầng đầu, đôi mắt đối mặt với hắn, trong đó có sự sợ hãi cũng có sự kiên định.
Giọng nói của Hạ Hi vang lên phía trên đỉnh đầu Kỳ Nhi, “Chúng ta có thể đi rồi chứ?”
Người trên ngựa ánh mắt dừng lại trên mặt Kỳ Nhi chốc lát, rồi lại nhìn sang Hạ Hi, hạ lệnh, “Người đâu!”
Có người tiến lên trước, “Thiếu gia!”
“Đưa cho họ một ngàn lượng bạc!”
“Rõ.”
Người đáp lời móc ra một tập ngân phiếu, cung kính đưa đến trước mặt Hạ Hi.
Không hề do dự Hạ Hi liền nhận lất, hướng về người trên ngựa, “Đa tạ a…”
Người trên ngựa,…
Lại nhìn nàng thêm lần nữa, lúc này mới hai chân vỗ bụng ngựa, “Về sơn trang!”
Thấy tất cả người rầm rộ đi xa, Hạ Hi mới đem ngân phiếu đưa cho Kỳ Nhi, gõ nhẹ lên mũi nhỏ của cậu, “Con trai à, chúng ta lại phát tài rồi.”
Kỳ Nhi quay người ôm chặt nàng, cả người không nhịn được mà run lên.
Hạ Hi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đợi cậu bình tĩnh lại mới xoa đầu cậu cười nói, “Đại nạn không chết sau này chắc chắn có phúc, sau này mẹ con ta sẽ đại phú đại quý rồi.”
“Con không muốn đại phú đại quý gì cả, con muốn nương luôn bình an.”
Giọng nói Kỳ Nhi vẫn mang theo sự run rẩy, lúc nãy cậu đã bị dọa rồi, cậu rất rõ ràng cảm nhận được sát ý của người đó.
Hạ Hi cười cười đem ngân phiếu tùy ý nhét vào lòng cậu, “Được, nương đồng ý với con, sẽ luôn bình an.”
“Nương nói phải giữ lời.”
“Được, nương nghe Kỳ Nhi, sau này đi trên đường, ta sẽ mọc thêm hai con mắt nữa, nhìn thấy tình huống như hôm này, quay đầu liền chạy, không quản người ta nữa.”
“Ưm!”
Kỳ Nhi rất nghiêm túc gật đầu, tuy rằng như vậy không được tốt lắm, nhưng cậu không muốn nương xảy ra chuyện.
Hạ Hi xoa đầu cậu, “Đi thôi, về nhà.”
…
Lỡ chút thời gian, về đến thôn đã là nửa chiều rồi.
Nghĩ tới việc đã đồng ý với thôn trưởng, Hạ Hi nghĩ về nhà thay y phục trước rồi mới tới nhà thôn trưởng.
Vẫn còn chưa tới cổng nhà, từ xa liền thấy trước cổng rất nhiều người đứng đó, Hạ Hi cũng không nghĩ ngợi nhiều, dắt Kỳ Nhi nhanh chân bước tới, “Xin lỗi, trên đường có chút chuyện làm lỡ thời gian, quay về hơi muộn, ta vào nhà thay y phục trước, sau đó…”
Lời chưa nói xong, một nam tử hướng nàng bước tới, trên mặt tràn đầy lo lắng, “Hi Nhi, cuối cùng nàng cũng về rồi, làm ta lo lắng chết mất.”
Hạ Hi đột nhiên dừng bước.
Đôi bàn tay nhỏ của Kỳ Nhi cũng nắm chặt tay nàng hơn, rụt rè gọi một tiếng “Cha!”
Hạ Hi nhanh chóng đánh giá, Du Nghĩa chẳng qua khoảng hai mươi tuổi, thân người thẳng thắn, trên người đều là khí tức của người đọc sách, lúc này đang nhanh chân bước về phía họ, trên mặt biểu hiện rõ ràng sự lo lắng.
“Hi Nhi.”
Nhanh chóng bước tới trước mặt nàng rồi dừng chân, Du Nghĩa đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng không sao dường như thở phào nhẹ nhõm, lời nói ra có chút trách móc nhưng lại đầy sự quan tâm, “Nếu đã ra ngoài cùng phu phụ Trụ Tử, sao lại không trở về cùng nhau? Ta đang muốn đi tìm mọi người này.”
“Tướng công.”
Trên mặt Hạ Hi đột nhiên hiện lên ý cười, “Chàng về lúc nào vậy?”
Du Nghĩa rõ ràng có chút ngơ ngác, trong mắt ngập tràn nghi ngờ, “Hi Nhi, nàng…”
Hạ Hi nháy mắt, “Sao vậy, tướng công?”
Du Nghĩa lại nhìn nàng một lượt, ánh mắt trầm xuống, “Không, không có gì?”
Hạ Hi câu miệng cười, giọng nói mang theo càng nhiều sự vui vẻ, “Tướng công quay về thật tốt rồi, sau này mẹ con ta có chỗ dựa rồi.”
“Đúng vậy, sau này có Du Cử nhân đây, hai mẹ con người cũng không cần xuống sông bắt cá nữa.”
Thôn trường cười bước lên trước, nhẹ nhàng tiếp lời.
Hạ Hi đồng ý tới trưa dạy người trong thôn bắt cá, nhưng đã quá giờ rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, tưởng rằng nàng đã nuốt lời, thôn trưởng kêu mọi người qua đây mới biết được Du Cử nhân đã quay về rồi, trong lúc vui mừng đã nói chuyện này cho hắn. Du Cử nhân không những không phản đối mà còn biểu hiện là chuyện nên làm, còn cùng họ đợi Hạ Hi quay về.
“Thôn trưởng nói đúng, tướng công ta là người duy nhất trong vùng này có công danh, trước đây chàng không ở nhà, không biết được chỗ khó trong cuộc sống của chúng ta, giờ đây quay về rồi, nhất định sẽ không để mẹ con ta phải chịu khổ nữa.”
Du Nghĩa nhìn nàng, cảm thấy nàng có chỗ nào đó khác rồi.
Nàng trước đây, rất ít khi cười tươi như hoa, càng không bao giờ ở trước mặt nhiều người thần sắc tự nhiên như vậy nói chuyện với hắn.
“Đúng không, tướng công.”
Thấy hắn không trả lời, Hạ Hi lại hỏi lần nữa.
Du Nghĩa phản ứng lại, ánh mắt lướt qua, trên mặt hiện ra nụ cười, “Hạ Hi nói đúng, ta sau này sẽ không để mẹ con nàng chịu khổ nữa.”
“Ta biết tướng công là tốt nhất.”
Thấy nàng thẳng thắn khen ngợi như vậy, sắc mặt Du Nghĩa đỏ lên.
Mọi người cũng cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.
Hạ Hi đẩy Kỳ Nhi lên trước một chút, “Tướng công chàng xem, Kỳ Nhi đã lớn như vậy rồi.”
“Cha.”
Kỳ Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Du Nghĩa không đáp lời, chỉ là xoa nhẹ đầu cậu, nhắc nhở Hạ Hi, giọng nói dịu dàng.
“Hi Nhi, mọi người đều đang đợi nàng dạy làm sao bắt cá kìa?”
Hạ Hi vỗ trán, “Xem ta kìa, nhìn thấy tướng công, ta liền quên mất chuyện này, mọi người đợi chút, ta lập tức đi thay y phục.”
Nói xong, dắt Kỳ Nhi vào nhà.
Du Nghĩa thở phào một hơi.
Thay xong y phục, dắt Kỳ Nhi ra ngoài, Hạ Hi cười tươi nói, “Tướng công, chàng đi cùng chúng ta không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT