Hoắc Tư Tước âm trầm liếc nhìn người phụ nữ trước mặt này.
Rồi hắn bỏ đi không nói câu nào.
“Rầm” một tiếng hắn đi lên lầu ba đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Ôn Hủ Hủ sợ hết hồn hết vía không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, cô vội vàng xuống lầu hai, vào phòng con trai.
Mặc kệ hắn, chỉ cần có thể để cho cô ở lại, chuyện gì cũng không sao.
Mười mấy phút sau, bên ngoài có một tiếng xe hơi khởi động, Ôn Hủ Hủ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra phát hiện là một chiếc Bentley màu đen lái đi.
Họ đến công ty?
Như vậy là cô có thể ở lại chăm sóc con trai sao?
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, vui vẻ đi dạo quanh phòng con trai vài vòng rồi mới tới giường Hoắc Dận nằm, vui vẻ giúp cậu xoa bụng.
Mà lúc này Lâm Tử Dương đang lái xe chở vị tổ tông tới công ty, anh ta nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu thấy hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày suy tư chuyện gì đó.
Phản ứng của vị tổ tông này thật kỳ quái.
Rõ ràng là vợ “đã chết” không có bất cứ quan hệ gì với hắn, hắn phát hỏa như vậy làm gì? Cho dù người ta có cùng người đàn ông khác lên giường, cũng không liên quan đến hắn.
Hắn bị điên à, làm khùng làm điên ra đấy cho ai xem.
——
Hôm nay, Ôn Hủ Hủ ở lại vịnh Thiển Thủy chăm sóc con trai.
Nhưng cô không ngờ khi cô ở trong biệt thự này, ngoài vườn cũng có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Ôn Hủ Hủ, đã đến mức như vậy rồi cô còn có thể ở lại đây, rốt cuộc cô dựa vào cái gì?!”
Chiếc xe Maserati màu trắng đậu ở ngoài biệt thự, cách toà số 1 Hoàng Đình không xa lắm. Cô ta dường như đang lo sợ người ở tòa biệt thự này phát hiện ra mình.
“Người phụ nữ mà con nhắc đến đã trở về từ cõi chết chính là cô ta sao?”
Nghe Cố Hạ như nghiến răng nghiến lợi đem cái tên này mài ra, trong xe này còn một người phụ nữ trung niên khác cũng dang nhìn về hướng ánh mắt của cô ta.
Cố Thanh Liên, dì ruột của Cố Hạ.
“Dì còn tưởng rằng cô ta phải ba đầu sáu tay mới có thể làm cho con không thể vào được cửa của Hoắc thị nữa chứ. Hóa ra cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
“Dì thì biết cái gì? Cô ta là mẹ ruột của Hoắc Dận!”
Cố Hạ nghe thấy dì mình chế nhạo, trong lòng cảm thấy không vui.
“Thì sao? Năm đó cô ta còn đang mang thai, con và Hoắc Tư Tước đã đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ con cô ta lớn như vậy mà vẫn đấu không lại cô ta sao?”
Một câu nói, như đem Cố Hạ ném xuống vực.
Cô Hạ quả thật không có bản lĩnh. Ngày hôm qua vốn là một cơ hội tốt mà dì Trần đã len lén nói cho cô ta biết. Sau đó Hoắc Tư Tước còn che chở cô ta như vậy, cô ta cứ nghĩ mình nhất định sẽ được ở lại biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT