“Tôi có thể có chuyện gì? Chỉ là đến hỏi cô, Hoắc Tư Tước đã tỉnh rồi cô có muốn đi thăm hắn không?”

Tỉnh rồi?”

Lời này vừa dứt, trái tim giống như giếng cạn nước tù trong ba ngày của Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường gần như giật nảy lên ngay lập tức

Nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.

Sau đó, bởi vì nghĩ đến lời mà ngày đó người đàn bà kia nói, cô lại từ từ trở nên im lặng.

“Cũng được, đã xuất hiện trước mọi người rồi, không phải, cô không đi thăm hắn à? Tôi nghe nói, lúc đó cô còn cãi nhau một trận với Lạc Du vì chuyện này mà, đã lo lắng như vậy bây giờ hắn tỉnh rồi thì tự mình đi thăm đi, há không phải tốt hơn sao?”

Trì Úc vẫn đang khuyên nhủ, muốn để cho người phụ nữ này đích thân đi thăm.

Nhưng Ôn Hủ Hủ mím chặt môi, cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu: “Không đi, có lẽ sau này tôi sẽ cách xa hắn một chút.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… tôi muốn để hắn sống lâu thêm một chút.”

Câu cuối cùng, Ôn Hủ Hủ tự nói trong lòng.

Trong ba ngày này, thực ra cũng có người đến tìm cô. Chính là ngày cô rút dây điện thoại bàn, người kia đã gọi điện đến nói cho cô biết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện Hoắc Tư Tước phát bệnh ở vịnh Thiển Thủy.

Sau khi nói xong, ông ta xin lỗi cô.

“Ôn tiểu thư, chuyện ở nhà họ Lạc là lỗi của vợ chồng tôi, Lạc Thiên Nam tôi xin lỗi cô. Nhưng bây giờ đã thành thế này rồi, tôi tin cô cũng không muốn nhìn thấy hắn bị hủy hoại, cho nên lần này tôi sẽ đích thân ra tay, cô hiểu không?”

Nghe nói, khi người này gọi điện đến Hoắc Tư Tước vẫn chưa tỉnh.

Cho nên, ông ta quyết định tự mình ra tay xóa bỏ tất cả ký ức của hắn về Ôn Hủ Hủ cô, để sau này hắn sẽ không bị kích thích vì cô nữa và để đảm bảo an toàn cho tính mạng của hắn.

Nhưng lúc đó, khi nghe thấy lời này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên phản đối dữ dội.

“Không, tôi không hiểu và tôi cũng không muốn hiểu, tôi hối hận rồi tôi sẽ không rời khỏi hắn, tôi không cho phép ông xóa đi ký ức của hắn, tôi sẽ ở cùng hắn, tôi không cho phép ông làm như vậy.”

Cô giống như một kẻ điên ngăn cản ông ta, thậm chí nhảy xuống khỏi giường định chạy ra ngoài ngăn ông ta lại.

Nhưng, Lạc Thiên Nam lại ném cho cô một câu.

Muộn rồi!

Ông ta nói, đã muộn rồi.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu nhìn vào ánh nắng trong kẽ tay mình, cuối cùng trong tầm nhìn chói mắt, nước mắt tích tụ rất lâu rơi lã chã lên ga trải giường màu trắng.

“Trì Úc, tôi hối hận rồi, lúc ở sân bay tôi không nên đẩy hắn ra, tôi… tôi đã không còn cơ hội nữa rồi…”

Trì Úc: “…”

Rốt cuộc ngày hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi gặp Hoắc Tư Tước, cô bảo Trì Úc đặt cho mình một vé máy bay bay về nước M, và chiều ngày hôm đó cô lên máy bay rời đi.

Hai ngày sau, tập đoàn Hoắc thị tổ chức buổi họp báo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play