Mười mấy năm rồi, Lạc Du vì hắn, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết trên người hắn, nhưng còn hắnt thì sao?
Không trân trọng thành quả của cô a!
Hắn biết rõ người phụ nữ kia sẽ phá huỷ hắn, hắn đều đã nếm được mùi vị đó, nhưng hắn lại giống như một kẻ ngốc vẫn luôn lún sâu ở bên trong.
Rốt cuộc hắn có vấn đề gì vậy?
Lạc Du tức giận không thể kiềm chế được, cô ta bắt đầu vận dụng thôi miên có phương pháp thôi miên tần số cao có thể làm tổn thương đối phương.
Kết quả người đàn ông đang nổi giận dưới trong tiếng chuông của cô ta chậm rãi yên tĩnh lại, hắn ngoan ngoãn để cô ta đỡ đi đến bên sô pha giống như mười mấy năm trước.
“Tư tước?”
“Ừ…”
“Anh biết tôi là ai không?”
“…… chị …Lạc…” Hoắc Tư Tước sắp rơi vào cơn mê, không còn đôi mắt trong sáng không hề có ý thức, khẽ nỉ non ra mấy chữ.
Chị Lạc.
Đúng vậy, trong những năm đó khi hắn được gửi ra nước ngoài, cô ta đã giúp hắn điều trị, và hắnt luôn gọi cô ta ấy như vậy.
Cuối cùng Lạc Du cũng hài lòng, đang muốn đỡ hắn lên sô pha nằm xuống.
Nhưng ngay lúc này, một viên đạn đột nhiên bay vào từ bên ngoài.
“Ầm——”
Một tiếng nổ lớn, nó xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong biệt thự, đập vỡ ti vi trong phòng khách.
Lạc Du: “…”
Cô ta chưa kịp phản ứng, người cô ta đang đỡ trong tay che lỗ tai của hắn lại, đau đớn ngã xuống đất.
“Hoắc Tư Tước! Hoắc Tư Tước!!” Lạc Du luống cuống, cô ta ngồi xổm xuống hét lớn lên, phát hiện trong một lúc ngắn ngủi người đàn ông đã cuộn mình nằm trên đất, hai lỗ tai đều là máu đỏ tươi.
Ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt bị màu đỏ của máu lấp đầy.
“Không, không phải như vậy…”
Cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, khuôn mặt không còn chút máu giống như một người chết vậy.
Bởi vì không ai biết rõ hơn cô ta, tình trạng này có nghĩa là gì.
Lúc đám người Lãnh Tự nghe thấy tiếng súng vang lên, nhân cách thứ hai của Hoắc Tư Tước đã từ trên mặt đất đứng lên, hắn giống như ma quỷ khát máu, kéo Lạc Du kêu thảm thiết tiến vào phòng bếp.
“Đừng! Tổng giám đốc!”
Tất cả mọi người đều bị một màn này doạ sợ, ngay lập tức theo sát vào phòng bếp.
Hai đứa nhỏ trên lầu cũng nghe thấy động tĩnh, nếu không phải dì Vương ở phía trên ôm chặt bọn chúng lại, chỉ sợ bọn chúng cũng đã xuống dưới lầu.
“Ba… ba xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Bảo trước khi dì Vương vẫn chưa tới đã “may mắn” nhìn xuống dưới lầu, thấy ba bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, đứa nhỏ này bị dọa sợ trốn ở trong lòng dì Vương kịch liệt run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cũng trắng bệch.
Cậu cũng chưa từng nhìn thấy ba như vậy, đêm nay là lần đầu tiên.
May mắn thay, cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn bị Lãnh Tự đánh ngất khống chế được, sau đó nhanh chóng mang hắn đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT