Được, cứ để ông ầm ĩ vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được.

Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy.

Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.

Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.

Trời ạ!

Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?

“Cậu à, cậu… gọi điện thoại cho hắn?”

“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Không vấn đề.

Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.

Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.

Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.

“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”

“Có hẹn.”

Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.

Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.

Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.

Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.

Hắn dọa người vậy sao?

Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.

“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”

“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!

Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.

Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.

“Uống chút gì không?”

“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play