Đột nhiên tiếng chó sủa dưới tầng to hơn.
Nghe thấy vậy sắc mặt cô thay đổi, như cảm nhận được gì đó, cô lập tức thả bát trong tay xuống rồi chạy đến cửa sổ nhìn.
Quả nhiên cô thấy một chiếc Aston màu đen cực ngầu đang chạy từ đường lớn trên núi đến trại nuôi chó, sau khi đến nơi những con chó trong trại lập tức hưng phấn sủa loạn với chiếc xe.
”Tổng giám đốc, ngài đến sao?”
Nhân viên trang trại chó thấy vậy thì vội vàng chạy ra ngoài đón.
Không sai, người này chính là Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng nắm chặt tay, cô thấy người đàn ông kia bước xuống xe, dáng người cao lớn như cây cổ thủ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Chỉ lạnh lùng như băng.
Trái tim cô chìm xuống.
Chuyện lại quay về điểm xuất phát, thậm chí bây giờ cô còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
”Cô ấy đâu?”
”Trên tầng, theo dặn dò của ngài, từ hôm qua đến sáng nay chúng tôi đều cho cô ấy ăn đồ nhiều dinh dưỡng nhưng vẫn không đủ, tổng giám đốc, cô ấy vừa gầy vừa nhỏ, sợ là phải nuôi mấy tháng mới đủ thịt cho chó chúng ta ăn đấy?”
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Thật sự xem cô là thức ăn cho chó đấy à?
Thấy người đàn ông kia đi lên, cô cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng chạy về bàn ăn, lại lần nữa ngồi xuống cầm thìa lên.
Hai phút sau, Hoắc Tư Tước đi vào.
”Anh…Anh đến rồi…”
”Bớt ra vẻ quen tôi đi, tôi nói cho cô biết, đem cô cho chó ăn đã là nể tình với cô rồi.”
Người đàn ông vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, từ khi mất đi kí ức kia, tính cách hắn còn độc ác hơn với người mới bị bắt lại như Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo.
Hoắc Tư Tước thấy cô không nói gì, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, sau đó hắn rất không kiên nhẫn mà đá một cái ghế để ngồi xuống, bắt đầu đưa ra câu hỏi: ”Rốt cuộc khi đó cô giả chết như thế nào?”
”À, chuyện đó, là bác sĩ khoa sản kia giúp tôi.”
”Bác sĩ khoa sản?” .
Kiếm Hiệp Hay”Đúng, bà ấy là bạn của mẹ tôi, thấy tôi gặp chuyện, lại biết tôi có quay về nhà các người cũng sẽ không hạnh phúc, sau khi lấy đứa bé ra, bà ấy đã đưa tôi đến Clear.”
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói.
Lúc này cô cũng không tiếp tục giấu diếm hắn, có lẽ cô cho rằng sớm muộn gì hắn cũng biết những chuyện này, nếu tiếp tục ồn ào nữa cô sẽ rất mệt mỏi.
Quả nhiên người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi kia cứng người.
Hắn đã mất đi một phần kí ức, nhưng hắn vẫn nhớ chuyện mình kết hôn và có con với người phụ nữ trước mặt này như thế nào.
Cho nên khi Ôn Hủ Hủ nói sẽ không hạnh phúc, hắn vẫn không khỏi cảm thấy mất mặt.
”Vậy lần này cô quay về để làm gì? Suốt năm năm không dám lộ mặt một lần, đừng nói với tôi là cô nghe tin tôi đính hôn nên không màng sống chết mà quay về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT