Trước khi tìm được mẹ con họ đã có nhiều nhà về trước.
Hai mẹ con Mạt Lỵ cũng chuẩn bị ra về.
”Mẹ Nhược Nhược, chúng ta về chứ? Nhân lúc trời chưa tối thì mau về thôi.”
”…Họ về hết rồi sao? Nhà Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc về rồi sao?” Ôn Hủ Hủ đột nhiên xuất hiện chút hi vọng, cô làm như vô tình hỏi.
Kết quả lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, mẹ Mạt Lỵ nói với cô rằng nhà kia đã về từ sớm.
Thậm chí giáo viên còn chưa tuyên bố kết thúc chuyến đi chơi xuân này họ đã mang theo đứa nhỏ đi về.
Vội vàng như vậy sao?
Là vì muốn bỏ rơi mẹ con cô sao?
Vậy thì làm theo nguyện vọng của hắn đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, cô chỉ cười khổ nói: ”Tôi thấy tôi vẫn nên ở lại đây nghỉ một buổi tối thì hơn, đứa nhỏ bị thương nhẹ, hơn nữa còn bị dọa sợ, đi đường xa cũng không tốt cho con bé.”
”Vậy sao…”
Mẹ Mạt Lỵ hơi do dự.
Cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý nói với bên phía nhà trẻ một tiếng giúp Ôn Hủ Hủ rồi mới rời đi.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ và đứa nhỏ ở lại nơi này.
Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn tối xong, Ôn Hủ Hủ và con gái nằm trong phòng của một nhà dân, vì quá yên lặng nên cô không thể ngủ được.
Có quá nhiều thứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đang nghĩ đến chuyện ban ngày.
Những chuyện kia, thật ra đều là những gì cô muốn, Hoắc Tư Tước không yêu cô, thậm chí còn chán ghét cô, điều này chứng minh mối quan hệ của họ không thể sửa chữa được nữa.
Như vậy thì sao cô lại không hài lòng?
Nhưng cô thật sự rất khó chịu.
Cô nằm trên giường nghe tiếng ếch kêu không ngừng bên ngoài, cảm thấy trước ngực như có một tảng đá đè xuống khiến cô rất đau, cũng rất khó chịu.
Vì sao cô lại như vậy?
Chẳng lẽ trái tim cô vẫn chưa thể cứng rắn được sao? Cô đã quên mất Hoắc gia nhà bọn họ hại mình thành gì rồi sao?
Một lúc lâu sau Ôn Hủ Hủ vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.
”Cộc cộc cộc!”
”Ôn tiểu thư, có người đến đón mẹ con cô nha.”
Đột nhiên chủ nhân ngôi nhà này gõ cửa nói có người đến đón hai mẹ con Ôn Hủ Hủ.
”Thời Khiêm? Sao lại là anh?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ đi từ phòng ra, sau khi thấy rõ người không quản đêm khuya đến đón mình thì không khỏi sững sờ.
Kiều Thời Khiêm?
Sao có thể? Anh ta về lúc nào vậy? Hơn nữa còn tìm được nơi này?
”Ừm, anh cố ý về tìm em, Nancy, bên phố Wall có chút chuyện, anh không gọi được cho em nên đành phải bay về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT